Nói xong, Hồ Mỹ vung tay lên ném qua một vật nào đó.
Mặc dù tôi cũng không biết đó là gì nhưng vẫn vươn tay ra tiếp nhận.
Tôi nhặt lên và thấy đó là một tấm thẻ bài bằng gỗ, đầu gỗ này có màu xám và có ba vết xước ở trên đó, nhìn qua thì trông nó có vẻ bình thường nhưng lại có một mùi hương thoang thoảng.
Tôi cảm thấy nghi ngờ, nên đã lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu Mỹ, đây là cái gì?”
Hồ Mỹ tiếp tục xem TV: “Đây là Hồ bài, khi anh gặp phải nguy hiểm thì có thể rót đạo khí vào trong đó để thúc giục Hồ bài.
Đến lúc đó sẽ có trưởng bối chạy tới hỗ trợ.
Hơn nữa tấm Hồ bài này có thể ra lệnh cho toàn bộ ba mươi bảy ngọn núi và năm mươi sáu hang núi của Hồ tộc trong dãy núi Tần Lĩnh, cho nên anh nhất định phải bảo quản nó cho thật tốt!”
Giọng điệu của Hồ Mỹ cực kỳ nhẹ nhàng và bâng quơ.
Nhưng khi tôi vừa nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người: “Cái gì? Có thể ra lệnh cho toàn bộ ba mươi bảy ngọn núi và năm mươi sáu hang núi của Hồ tộc trong dãy núi Tần Lĩnh á?” Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Ừ! Cho nên tôi mới bảo anh giữ nó cho thật tốt!" Hồ Mỹ tiếp tục nói, còn quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.
Nhưng lúc này đây, biểu tình trên gương mặt của cô ấy đã ôn hòa và bớt lạnh lùng hơn trước rất nhiều.
Tôi nhìn tấm Hồ bài màu xám rất bình thường ở trong tay của mình, trên tấm thẻ bài bằng gỗ chỉ có vài đạo móng vuốt được in trên đó, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Khá lắm, tấm thẻ bài này cư nhiên lại có quyền lực lớn đến thế.
Nói như vậy, chẳng phải về sau tôi chỉ cần cầm tấm thẻ bài này là có thể đi ngang ở dãy núi Tần Lĩnh này sao?
Tôi cẩn thận đánh giá tấm Hồ bài này một lúc rồi cuối cùng cũng cẩn thận cất nó đi.
Thấy Hồ Mỹ đang xem TV, hơn nữa còn là kênh thế giới động vật.
Khiến tôi cảm thấy thú vị nhưng cũng không hỏi nhiều, mà chỉ nói với cô ấy một câu: “Cảm thấy khôi phục đến đâu rồi? Thân thể đã tốt hơn chưa?”
Hồ Mỹ nghe tôi hỏi như vậy thì xoay đầu lại, sau đó mở miệng nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn thuốc của anh."
Nói xong, Hồ Mỹ còn lộ ra một tia cười khẽ.
Trong nụ cười đó có một tia nghịch ngợm và có chút ngọt ngào.
Điều này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng tôi biết rằng mối quan hệ của chúng tôi cuối cùng đã dịu đi …
*****
Tôi thấy Hồ Mỹ đã tốt hơn rất nhiều, thái độ của cô ấy đối với tôi cũng tốt hơn trước, cho nên tâm trạng của tôi cũng khá hơn.
Nhưng tôi cũng không quá tập trung vào vấn đề này, dù sao đây cũng là một chuyện tốt, cho nên tôi đã tùy tiện trò chuyện với cô ấy vài câu rồi hỏi cô ấy muốn ăn gì.
Hồ Mỹ cũng không khách sáo mà nói thẳng là muốn gà vàng.
Tôi nghe vậy thì gật đầu đồng ý ngay.
Hiện tại tiền tiết kiệm của tôi có hơn 60 vạn, một ngày ăn ba con gà cũng không có vấn đề gì.
Cứ như thế, trong mấy ngày tới, tôi và Hồ Mỹ đã hòa thuận hơn trước rất nhiều, đồng thời cũng trong những ngày này cơ thể của tôi cũng đã hồi phục và có những chuyển biến tốt đẹp.
Ngoài việc ăn nhiều hơn ngày thường một chút, loại thuốc đông y mà lão Phong đưa cho tôi để bồi dưỡng thân thể cũng đóng một vai trò rất lớn, thể trọng của chính mình cũng dần tăng lên, khí sắc cũng tốt hơn trước.
Đồng thời, Lão Tần Gia còn đi một chuyến đến ngọn núi đơn độc để giúp nhà họ Nhậm lập kế hoạch thi công gì đó.
Bởi vì tôi và lão Phong đều bị thương nên Lão Tần Gia đã tự mình lo liệu mọi việc.
Mà ngày mai chính là lúc bản thân tôi phải thực hiện cuộc hẹn đã đồng ý với Tiểu Mạn.
Đối với Tiểu Mạn, trong lòng tôi ngoại trừ sự biết ơn ra thì chính là rất biết ơn, cho nên bản thân tôi cũng rất coi trọng bữa tiệc này.
Suy cho cùng, bữa tiệc mà Tiểu Mạn tham dự lần này dường như có tiêu chuẩn rất cao và cũng rất lớn.
Những nhân vật nổi tiếng trong khu vực của chúng tôi đều sẽ tham gia, cho nên tôi thân là một người trừ tà cũng đã làm không ít chuẩn bị để tham gia loại “tiệc” này.
Chẳng hạn như cách ăn mặc, khiêu vũ hữu nghị, nói tiếng Anh và tiếng Pháp đơn giản để chào hỏi gì đó.
Tôi chỉ nghĩ đến một chuyện, đến lúc đó chính mình không thể làm mất mặt Tiểu Mạn được.
Nhưng ngay trong đêm hôm đó, tôi lại nhận được cuộc gọi từ Tiểu Mạn, cô ấy kêu tôi không được quên bữa tiệc vào ngày mai, đến lúc đó cô ấy sẽ đón tôi ở lối vào của nhà ga, mà tôi cũng đồng ý ngay, còn nói là bản thân nhất định sẽ không đến muộn.
Sau khi cúp điện thoại, Hồ Mỹ ở bên cạnh đột nhiên nói với tôi: “Ngày mai anh lại muốn ra ngoài sao?”
“Đúng vậy! Tôi có một bữa tiệc phải đi, đến lúc đó cô sẽ đợi tôi ở nhà.”
Hồ mỹ vừa nghe thấy vậy đã nhướng mày: “Không được, tôi nhất định phải đi theo anh! Nếu anh không đưa tôi đi theo, chỗ nào anh cũng đừng hòng đi được!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hồ Mỹ, ngay cả răng nanh hồ ly ở trong miệng cũng đều lộ ra luôn rồi.
Tôi biết Hồ Mỹ đang rất nghiêm túc, cho nên tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý, nhưng cũng lên tiếng dặn dò, lúc đó cô ấy không thể biến thành người và đi theo tôi, cô ấy chỉ có thể biến thành hồ ly và trốn trong túi của tôi.