Về điểm này, Hồ Mỹ cũng không nói nhiều, trực tiếp đồng ý với tôi.
Trong chớp mắt, ngày hôm sau đã tới.
Tôi dậy thật sớm và tạo cho mình một kiểu tóc có vẻ thời trang hơn, sau đó mặc lên người một thân tây trang và thắt cà vạt, một bộ dáng rất trang trọng, cuối cùng là mang theo một chiếc túi xách và bước ra khỏi cửa.
Hồ Mỹ đương nhiên là trốn vào trong túi và trở thành hộ vệ riêng của tôi.
Kể từ khi chiếc xe Ngũ Lăng của tôi bị bỏ lại ở trong núi, hiện tại mỗi lần tôi đi ra ngoài chỉ có thể di chuyển bằng xe buýt.
Sau khi tôi mua vé và chọn chỗ ngồi xong, đồng thời gửi tin nhắn cho Tiểu Mạn, nói là bản thân đang trên đường đến.
Tiểu Mạn cũng nhanh chóng trả lời, trông rất vui vẻ.
Cô ấy nói là mình đang trang điểm và sẽ xong ngay đây, đồng thời còn gửi kèm một số icon khuôn mặt tươi cười.
Bởi vì tôi ngồi ở trên xe buýt cho nên cũng không có việc gì làm, thỉnh thoảng tôi sẽ gửi tin nhắn cho Tiểu Mạn.
Mà bên cạnh tôi có một vài hành khách đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Lúc đầu cũng không có gì, nhưng về sau cuộc trò chuyện này đã hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Một vị hành khách đầu trọc ở trong đó nói: “Không phải tôi muốn khoác lác! Nhưng ở phía đông thành phố từ đường Phượng Hoàng đến đường Thành Khẩu có xe tang di chuyển.”
"Anh hói, anh lại nói khoác rồi! Mấy năm trước anh còn nói cặp vợ chồng đánh cá chết đuối ở trong hồ đã biến thành quỷ nước, người nào xuống là người đó chết!"
“Đúng đó, chuyện này mới qua có ba năm! Đập chứa nước không phải còn rất tốt sao, cũng có gặp người chết nào đâu!”
"Đầu trọc chỉ biết mò mẫm linh tinh, hồi đó người ta ăn một con lươn lớn, nhưng đầu trọc lại nói người ta ăn Địa Long, khiến cho chuyện này bị làm đến ồn ào huyên náo.”
“...”
Mấy hành khách trên xe không ngừng trò chuyện với nhau về việc có liên quan đến cặp vợ chồng đánh cá vào ba năm trước, mà chuyện này cũng khơi gợi lên hồi ức của tôi, cho nên mới hấp dẫn tôi như thế.
Thế nên tôi đã ngồi lại ở phía sau lưng và quan sát bọn họ, nhưng cũng không nói gì.
Đầu trọc thấy bọn họ không tin thì lại mở miệng nói: “Cái chuyện Lý Quang Điền biến thành quỷ nước còn có thể là giả sao? Lúc đó người thu thập thi thể là ai? Lý Lão Tam phải không? Không phải ông ta đã chết rồi sao?
Nếu mấy người còn không tin điều này, vậy thì sự kiện chiếc xe tang trên đường Phượng Hoàng lần này tuyệt đối có thể tin được. Bởi vì chính mắt tôi đã nhìn thấy!”
“Mẹ khiếp, anh trọc. Thật hay giả vậy? Anh còn tận mắt nhìn thấy á?” Một người vừa lùn vừa mập mở miệng nói.
“Cái này còn có thể giả sao? Anh béo, tôi nói cho anh biết. Anh đã bao giờ nghe nói về chuyến xe buýt lúc nửa đêm chưa? Hôm đó, tôi và một người anh em đi uống bia đêm ở phía đông thành phố, nên phải bắt chuyến 969 trên đường Phượng Hoàng để đi đến lối vào của thành phố.
Bởi vì điện thoại của tôi đã làm rơi ở trong tiệm, cho nên tôi phải quay lại lấy.
Đúng lúc này có một chiếc 969 chạy tới.
Tôi thì không lên xe, nhưng người anh em kia của tôi thì có.
Lúc đó chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta đi lên xe buýt, thậm chí anh ta còn quay lại chào hỏi tôi rồi kêu tôi mau đi lấy điện thoại đi.
Các người đoán xem kết quả sẽ như thế nào?”
Người đầu trọc đã miêu tả nó một cách sống động như thật và rất chi tiết. Còn những người ở trên xe củng nghe đến rất mê mẩn.
Sau khi nghe người đầu trọc nói xong, tất cả bọn họ đều đồng thanh nói: “Thế nào?”
"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Người anh em kia của tôi vừa đi thì đã không quay về nữa!
Sau đó tôi mới biết được, chiếc xe buýt công cộng số 969 này đã bị cho dừng từ nửa tháng trước, hoàn toàn là không có chiếc xe này.
Mà người anh em kia của tôi phải đến một tuần sau mới được tìm thấy.”
“Anh hói, vậy người anh em kia của anh thế nào rồi?” Tên lùn mập mở miệng nói.
“Ầy! Còn có thể như thế nào? Anh ta đã chết rồi! Khi được tìm thấy, anh ta đang ở trong một bãi tha ma của phía đông thành phố.
Hơn nữa còn là bị thiêu chết, mọi người nói xem có quỷ dị hay không chứ?” Người đàn ông đầu trọc nghiêm túc nói.
Nhưng những người có mặt ở trên xe lại không tin vào điều này, thậm chí còn cho rằng đó là một trò đùa.
Nhưng người đàn ông đầu trọc này lại lộ ra vẻ mặt rất nghiêm túc, nói rằng chuyện này chắc chắn là sự thật.
Còn những người ở trên xe buýt cũng được khuyến cáo rằng nếu gặp phải chiếc xe buýt công cộng 969 ở trên đường Phượng Hoàng thì đừng lên ngồi.
Tôi thấy người đàn ông đầu trọc nói rất chân thành, huống chi bản thân tôi còn là người trong nghề.
Vì vậy, tôi đã kiểm tra ở trên mạng về toàn bộ các chuyến xe buýt công cộng đang lưu thông ở trên đường Phượng Hoàng của chúng tôi, kết quả vừa tra một cái đã thực sự tìm thấy một số manh mối về chiếc xe buýt này.
Đại khái là như thế này, một tháng trước, có một chiếc xe buýt công cộng lưu thông trên đường Phượng Hoàng đã vô tình bị bốc cháy và bị thiêu rụi, khiến cho mười hai người đang có mặt ở trên xe, không một ai sống sót.
Khoảng thời gian đó chắc hẳn là những ngày tôi Vượt Âm.
Cho nên tôi hoàn toàn không hề biết gì về tin tức này.