Bởi vì có người chết, cũng có thể là do dư luận.
Cho nên chiếc xe buýt lưu thông trên đường Phượng Hoàng này mới bị cho dừng cách đây nửa tháng. Trừ cái này ra thì cũng không có thông tin nào khác.
Nhưng người đầu trọc này lại nói là bản thân mình đã nhìn thấy chiếc xe này cách đây không lâu và người anh em của anh ta bởi vì đi chiếc xe này mà chết.
Từ quan điểm này, quả thực là có một số mối liên hệ dây mơ rễ má trước sau với nhau.
Tất nhiên cũng không thể loại trừ nguyên nhân là lúc đó tên này đã uống nhiều quá, lúc này mới thêm mắm thêm muối và nói hươu nói vượn như thế.
Tiếp theo, tôi im lặng lắng nghe.
Người đàn ông đầu trọc đã tiết lộ rất nhiều điều về chiếc xe buýt ở đường Phượng Hoàng và nói đến mức dường như có một chuyện như vậy thật.
Tôi đã ghi nhớ những thông tin này vào trong đầu, dù sao bản thân cũng làm người trừ tà của khu vực này, cho dù đây chỉ là tin vịt hay là sự thật thì tôi cũng có chức trách và bổn phận đi tra xét một phen.
Nếu giả là tốt nhất, nhưng nếu nó là sự thật thì sao?
Phải biết rằng trong khu vực này chỉ có một số người trừ tà chân chính giống như chúng tôi.
Nói một cách thẳng thắn, sau khi nhóm sư phụ qua đời thì nhiệm vụ trừ tà ở khu vực này sẽ do chúng tôi quản lý.
Cho nên, tôi phải nhớ cho thật kỹ địa điểm và thời gian mà xe tang đêm đó xuất hiện, chuẩn bị đi đến đường Phượng Hoàng để khám phá...
******
Vừa nghe tới đây, chúng tôi đã đi vào thành phố. Hầu hết mọi người ở trong xe đều không coi trọng câu chuyện này của đầu trọc.
Xe vừa dừng lại, hầu hết mọi người đều vội vàng bước ra khỏi xe, còn tôi cũng không để ý tới mà đi theo đám người, xách túi và bước ra khỏi xe.
Vừa đi vào nhà ga là tôi đi thẳng đến đại sảnh.
Vừa đi đến đại sảnh là tôi đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp ở bên trong dòng người, người này không phải ai khác mà chính là Tiểu Mạn đã đợi tôi ở nhà ga từ rất lâu.
Tiểu Mạn có dáng người cao gầy, ngũ quan tinh xảo và làn da trắng nõn. Hôm nay cô ấy ăn mặc một thân váy liền áo màu trắng, trông có vẻ trẻ trung xinh đẹp, toàn thân tràn đầy năng lượng giống như một con thiên nga trắng.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô ấy ở bên trong đám người, bộ dạng đó rất bắt mắt.
Đúng lúc này, tôi thấy có hai người đàn ông đến gần chỗ của cô ấy nhưng đều bị từ chối một cách tàn nhẫn.
Nhìn thấy vậy, tôi vuốt thẳng áo rồi chậm rãi bước tới, mà Tiểu Mạn cũng nhanh chóng phát hiện ra tôi.
Khi nhìn thấy tôi, trên gương mặt của Tiểu Mạn lập tức hiện lên vẻ mặt tươi cười, đồng thời mang theo vẻ kích động và vui sướng mà chạy chậm về phía tôi: “Đinh Phàm!”
Tôi cũng nở một nụ cười và bước nhanh hơn.
Nhưng vừa mới đến gần, Tiểu Mạn cư nhiên lại trở nên kích động mà ôm lấy cổ tôi giống như một đôi tình nhân vừa gặp nhau vậy, một khung cảnh rất ấm áp.
Người ngoài thấy vậy thì đều hâm mộ: “Nhìn này, nhìn này, tình yêu là thế đấy!”
“Ôi, chị gái này thật xinh đẹp!”
“Mẹ nó, tại sao ông đây vẫn còn độc thân!”
“Anh mau nhìn thằng nhóc kia đi, lớn lên còn không đẹp trai bằng tôi, vậy mà lại có một cô bạn gái xinh đẹp như thế, anh thấy có công bằng hay không?"
“Thật ngọt ngào...”
“...”
Mấy thanh niên nam nữ ở bên cạnh đang nói chuyện với nhau, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét.
Nhưng tôi lại hơi xấu hổ. Nếu còn nhỏ thì có lẽ không sao, dù sao cũng là hai đứa trẻ vô tư.
Nhưng hiện tại, dù sao hai chúng tôi cũng đều đã trưởng thành.
Nếu cứ đứng ở trước mặt công chúng mà ôm nhau như vậy, hình như, hình như không được tốt cho lắm?
Cho nên tôi có chút bài xích mà nói: “À, à thì Tiểu Mạn, cậu mau buông ra đi. Nhiều người, nhiều người đang nhìn đấy!”
Tiểu Mạn nghe tôi nói như vậy thì lúc này mới chịu bỏ tay ra, sau đó còn có chút nghịch ngợm mà nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Nhìn thì nhìn đi, còn có thể làm gì chứ?”
“Như vậy, như vậy không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt, lúc còn nhỏ không phải tớ cũng ôm cậu như vậy sao?” Tiểu Mạn phản bác.
Nhưng tôi lại cau mày và lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu cũng đã nói rồi, lúc đó là khi còn nhỏ!”
Tiểu Mạn vừa nghe thấy lời này, lông mày của cô ấy càng nhíu chặt hơn, không nói gì mà chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thấy Tiểu Mạn đang trừng mắt nhìn mình như thế, nên tôi lại nói tiếp: "Đừng nhìn chằm chằm vào tớ nữa, chúng ta đi thôi!”
Kết quả là Tiểu Mạn lại trợn trắng mắt nhìn tôi: “Đồ chó độc thân!”
Nói xong, cô ấy đã trực tiếp bỏ đi, bỏ lại tôi ở đó.
Tôi nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Tiểu Man, sững sờ tại chỗ.
Tôi là chó độc thân á? Cậu nói như thể bản thân cậu không phải là chó độc thân vậy.
Tôi cảm thấy bất lực mà lắc đầu, sau đó cũng đi theo qua đó.
Sau khi bước ra khỏi nhà ga, Tiểu Mạn đã dẫn tôi đi thẳng đến nơi cô ấy đậu xe.
Vừa bước vào thì liền nhìn thấy, hay lắm, một chiếc Lamborghini, còn là một màu hồng hiếm thấy nữa chứ.
Gia cảnh của Tiểu Mạn như thế nào tôi sẽ không giới thiệu nữa, nhưng lúc này nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu hồng nhạt vẫn gợi lên cảm giác hứng thú của tôi.
Bởi vì loại xe siêu sang này chỉ có thể nhìn thấy trên TV hoặc trên mạng mà thôi, còn trên thực tế có thể tiếp xúc gần gũi thế này thì đây là lần đầu tiên.