Tiểu Mạn nhìn thấy bộ dạng cực kỳ hứng thú của tôi thì trực tiếp lấy chìa khóa ra: “Cậu lái đi!”
Lúc tôi nghe thấy lời này, tôi đã sửng sốt ngay tại chỗ, sau đó liên tục xua tay: "Cái này, cái này không tốt đâu! Tớ, tớ chỉ biết lái xe hộp số như xe Ngũ Lăng. Chiếc Lamborghini này, tớ, tớ không lái được...”
Đây là tôi đang nói thật, bởi vì chiếc xe trước đây của tôi chỉ có giá hơn năm vạn tệ thôi.
Còn chiếc xe ở trước mặt tôi phải hơn 500 vạn, còn muốn tôi lái đi sao? Nếu muốn nói một cách nhẹ nhàng, chiếc xe kia của tôi đặt chân nhấn chân ga xuống thì cực hạn chỉ có 30 km.
Nhưng chiếc xe này mà nhấn chân ga xuống là đã lên tới mấy trăm km chỉ trong vài giây. Chẳng may thao tác không đúng cách mà bị va chạm một cái thì coi như xong.
Nhưng Tiểu Mạn lại không quan tâm đến lời tôi nói mà đi thẳng đến trước mặt tôi rồi kéo lấy tai của tôi mà nói: "Tớ kêu cậu lái xe thì cậu cứ lái đi. Không phải cậu có bằng lái xe rồi à?”
Không đợi tôi trả lời, Tiểu Mạn đã đưa chìa khóa cho tôi rồi ngồi vào ghế phụ.
Tôi nhìn chìa khóa ở trên tay rồi lại nhìn chiếc xe hơi sang trọng mấy trăm vạn ở trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Bởi vì đối với một thằng đàn ông mà nói, được lái một chiếc siêu xe hơn mấy trăm vạn cũng là một loại dụ hoặc, cho nên bản thân tôi rõ ràng là không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Sau đó tôi cẩn thận mở cửa xe ra rồi có chút rón ra rón rén ngồi vào vị trí điều khiển và đặt túi xách của mình xuống.
Đồng thời, tôi nhìn nội thất cực kỳ sang trọng và vô lăng cực kỳ ngầu lòi, trong lòng giống như có một con dã thú đang chạy nhảy vậy.
Tiểu Mạn nhìn thấy tôi như vậy thì cười nói: " Đừng nhìn nữa, mau thắt dây an toàn, khởi động xe và lên đường."
Sau khi nghe điều này, tôi nhanh chóng thích nghi, tiếp theo dưới sự hướng dẫn của Tiểu Mạn, tôi cẩn thận khởi động xe.
Nghe tiếng động cơ công suất lớn "ùn ùn" đó phải gọi là rất phấn khích.
Tiếp theo, tôi lại hỏi Tiểu Mạn muốn đi đâu.
Nhưng Tiểu Mạn lại muốn tôi đưa cô ấy tới trung tâm mua sắm, còn nói bây giờ vẫn còn sớm, bữa tiệc sẽ bắt đầu vào buổi tối, cho nên chỉ cần chúng tôi đến đó vào lúc ba giờ chiều là được.
Ngay khi tôi vừa nghe đến buổi tối mới bắt đầu thì trong lòng có chút buồn bực.
Bởi vì đi dạo trong trung tâm thương mại rất đau chân, Tiểu Mạn thấy tôi không muốn thì cô ấy lại hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói chỉ cần không đến trung tâm thương mại là đi đâu cũng được.
Tiểu Mạn suy nghĩ một chút rồi nói muốn đi đến công viên!
Tôi suy nghĩ, đi công viên tốt hơn là đi đến trung tâm mua sắm, nên tôi lập tức đồng ý.
Hôm nay công viên cũng không có nhiều người nên khá yên tĩnh, hơn nữa ở đây cũng có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò và nói chuyện yêu đương với nhau.
Tiểu Mạn có vẻ rất thích bầu không khí ở đây nên đã lôi kéo tôi đi chụp rất nhiều ảnh và mua rất nhiều đồ lặt vặt.
Buổi trưa, chúng tôi đi đến khu lân cận để ăn chút gì đó, sau đó hai chúng tôi dùng trà chiều và lái xe đến địa điểm tổ chức tiệc vào lúc ba giờ.
Trong nửa ngày này, ở trong mắt người khác, tôi và Tiểu Mạn chính là một cặp.
Thậm chí còn là một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt và rất ân ái nữa chứ.
Tôi nhìn nụ cười ngọt ngào của Tiểu Mạn, thực ra thì tôi đang nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Mạn và tôi có khả năng này sao?
Nhưng cũng không biết như thế nào, ngay khi loại ý tưởng đó xuất hiện ở trong đầu của tôi, thân thể lại rất bài xích loại cảm giác này, giống như giữa tôi và Tiểu Mạn vẫn có một chút khác biệt.
Ở trong lòng của tôi, cô ấy là em gái, là người bạn thuở nhỏ của tôi.
Ngoại trừ những điều này ra, tôi thật sự không có cách nào thăng cấp cho đoạn tình cảm giữa chúng tôi...
Buổi chiều, trên đường đi dự tiệc, tôi hỏi Tiểu Mạn nơi tổ chức tiệc ở đâu?
Tiểu Mạn thản nhiên nói: "Sơn trang Thiên Khải trên đường Phượng Hoàng ở phía đông thành phố.”
Vừa nghe đến đây, trong lòng tôi đã “lộp bộp” một tiếng: “Ở đâu?”
"Sơn trang Thiên Khải?”
"Không, là câu trước."
"Đường Phượng Hoàng ở phía đông thành phố, sao vậy?" Tiểu Mạn cảm thấy khó hiểu.
Nhưng tôi lại hít vào một hơi thật dài, đường Phượng Hoàng, trùng hợp như vậy sao?
Tiểu Mạn hỏi tôi làm sao vậy, tôi cũng không giấu giếm mà nói thẳng về sự kiện xe tang mà tôi nghe được khi còn ngồi ở trên xe buýt.
Tiểu Mạn nghe xong lời này thì trợn trắng mắt nhìn tôi một cái.
Sau đó nói tôi bắt quỷ đến mức khắc vào trong xương cốt rồi, chỉ tham gia một cái yến tiệc thôi mà còn nghĩ đến việc bắt quỷ.
Nhưng ai biết được, sự kiện xe tang này đã thực sự kéo cả tôi và Tiểu Mạn vào...
****
Thật đúng là ngoài ý muốn mà, tôi thực sự không ngờ tới địa điểm tổ chức bữa tiệc mà chúng tôi đến lần này, vậy mà lại nằm trên đường Phượng Hoàng ở phía đông thành phố.
Nhưng như vậy cũng tốt, đây không phải là bữa tiệc tối sao?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, lại tiễn Tiểu Mạn rời đi là tôi có thể đi điều tra vụ xe tang một mình..
Nếu nó thực sự tồn tại, vậy thì lập tức tiễn nó.
Nếu không có thật, vậy tất cả đều vui vẻ.
Đương nhiên là nói đi thì cũng phải nói lại.