Dựa vào những điều trên, chủ bài viết cuối cùng đã xác định được sự kiện về chiếc xe buýt kỳ lạ và kỳ quặc này.
Sau khi chết nỗi oán hận vẫn không thể tiêu tan, cho nên dựa theo tình huống xe tang xuất hiện, đây là muốn giết đủ mười hai người mới thôi...
Cuối cùng, chủ bài viết còn nói anh ta nguyện ý dùng mạng sống của mình để kiểm chứng cho câu trả lời ở trong lòng mình, mà đây cũng là phần cuối của bài viết.
Bên dưới là mấy lời bình luận.
"Đồ điên, anh suy nghĩ quá nhiều rồi!"
"Đi đi! Nhớ là phải phát trực tiếp đấy...”
"CMN, kích thích như thế luôn à? Nhưng tôi không tin."
"Buồn lo vô cớ, hiện tại đã là xã hội nào rồi mà còn xe tang nữa?”
“Ầy! Đó chỉ là một vụ tai nạn bình thường mà thôi, không cần phải khiến mọi việc trở nên mơ hồ như vậy...”
Nhìn tới đây, toàn bộ bài viết đã kết thúc.
Những bình luận hiếm hoi này chắc chắn là đã bị chìm xuống ở cuối bài viết, nhưng tôi đã hiểu được toàn bộ quá trình xảy ra vụ việc trên xe tang, thậm chí là một số chi tiết ở trong đó.
Ngay cả những hành khách trên xe buýt, tên và ảnh của từng người cũng như sinh thần bát tự của bọn họ cũng có ở trên đó.
Không thể không nói, chủ bài viết này thực sự rất giỏi, và khả năng thu thập thông tin tình báo của anh ta cũng khá lợi hại.
Ý tưởng và sự quan sát của anh ta cũng rất tỉ mỉ. Tuy nhiên, tôi vẫn không biết tình hình trước khi chiếc xe bốc cháy ra sao.
Cho dù đó là một tai nạn bình thường hay là một sự kiện siêu nhiên thì tôi vẫn không có cách nào đưa ra phán đoán.
Cuối cùng là những vụ giết người gần đây nhất mà anh ta đề cập dường như có liên quan đến xe buýt đường Phượng Hoàng này.
Đối với điểm này, tôi không thể phủ nhận, bản thân chỉ có thể làm giống như chủ bài viết, ngay tại đêm nay tự mình đến đường Phượng Hoàng để nghiệm chứng mà thôi.
Vừa nghĩ đến đây, giọng nói của Tiểu Mạn đã đưa tôi trở lại hiện thực: “Tới rồi, chính là ở đây!”
Nghe tới đây, tôi cất điện thoại đi rồi nhìn vào nơi này, nơi đây là một sơn trang tư nhân rất cao cấp được rừng cây bao quanh, con đường cỏ xanh nối thẳng với tòa nhà chính của trang viên.
Sau khi băng qua con đường cỏ xanh, chúng tôi đã đi đến một quảng trường nhỏ.
Ở giữa quảng trường là một đài phun nước, lúc này đã có một số nam nữ thanh niên đang nô đùa dưới nước và chụp ảnh, bên cạnh còn có một số nhân viên an ninh đeo găng tay trắng và quản lý mặc lễ phục hướng dẫn chúng tôi đỗ xe.
Xung quanh quảng trường nhỏ đang đậu rất nhiều xe hơi sang trọng.
Tôi nhìn lướt qua thì thấy những chiếc xe sang trọng đó có cấp bậc kém nhất đều bắt đầu từ con số trăm vạn, thậm chí còn có một số siêu xe dạng thể thao mà tôi không thể nhận ra tên và chưa từng thấy trước đây.
Tôi đứng đó, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và nhìn chằm chằm chung quanh.
Mẹ nó! Không hổ danh là xã hội thượng lưu.
Tổ chức một bữa tiệc thôi mà cũng biến nó thành một buổi triển lãm xe hơi.
Ở đây không có địa vị hay thân phận, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không vào được.
Ngay khi tôi đang kinh ngạc mà đánh giá chung quanh, Tiểu Mạn đã cười tủm tỉm mà bước tới.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta vào trước đi."
Nghe đến đó, bản thân tôi mới phục hồi tinh thần rồi gật đầu, sau đó đi theo Tiểu Mạn đến cánh cổng cách đó không xa...
*****
Sơn trang Thiên Khải là một sơn trang tư nhân, phàm là những người bình thường thì hầu như không có cơ hội tiến vào.
Ở nơi này, cho dù là hoàn cảnh hay là cơ sở vật chất đều được xây dựng rất tốt và đạt tiêu chuẩn rất cao.
Sau khi xuống xe, tôi đi theo Tiểu Mạn tới cửa chính, mà ở chỗ cửa chính còn có một số nhân viên an ninh đang cầm các công cụ rà quét.
Bộ dạng này trong giống hệt như lúc kiểm tra an ninh trên máy bay.
Nhưng tôi nghĩ sở dĩ đạt tới tiêu chuẩn này là do có liên quan đến những người đến đây dự tiệc, bởi vì những người có thể tham dự bữa tiệc hôm nay đều là những người không giàu thì cũng có địa vị.
Tôi nghe Tiểu Mạn nói sau bữa tiệc tối này sẽ có một cuộc đấu giá từ thiện. Ngoại trừ những bức tranh của một số nghệ sĩ đương đại nổi tiếng, còn có một số văn vật trân quý sẽ được đưa đến địa điểm này.
Cho nên tôi thận trọng đi theo Tiểu Mạn.
Khi chúng tôi đi đến cửa ra vào, nhân viên an ninh đã lịch sự nói với tôi và Tiểu Mạn: “Hai vị, xin lấy thư mời của hai vị ra!”
Tiểu Mạn mỉm cười, sau đó lấy ra một lá thư mời màu tím từ trong túi xách của mình.
Sau khi nhân viên an ninh kiểm tra và chứng thực xong thì gật đầu với Tiểu Mạn và nói: "Hai vị, mời!"
Sau đó, tôi và Tiểu Mạn đứng ở lối vào an ninh và bắt đầu đi qua khu vực kiểm tra an ninh, bởi vì hồ ly nhỏ ở trong túi trông giống như một con chó cưng hoặc một con mèo cưng.
Hơn nữa ngay khi đi qua kiểm tra an ninh, Hồ Mỹ cũng không hề có thái độ thù địch, cho nên không thu hút quá nhiều sự chú ý và dễ dàng được thông qua.
Nhưng khi kiểm tra tôi, Linh Đao mà tôi mang theo bên mình lại phát ra tiếng “rè rè”.
Sau đó chỉ nghe nhân viên an ninh nói với tôi: “Xin lỗi tiên sinh, trên người của ngài có mang theo vật kim loại nào không?”