Tôi sững sờ một lúc, sau đó lấy Linh Đao ra rồi nói: "Cái này!"
Nhân viên an ninh mỉm cười nói với tôi: "Tiên sinh, ở đây không được phép mang dao găm vào hội trường. Chúng tôi có thể giữ nó cho ngài."
Nếu đã tới rồi thì phải tuân thủ các quy định, cho nên tôi gật đầu và đưa Linh Đao cho đối phương.
Nhưng lúc này, ở bên cạnh tôi đột nhiên vang lên một giọng nói không tốt: "Ra ngoài còn mang theo dao găm, thật đúng là buồn cười mà!"
Nghe được thanh âm chói tai này, tôi và Tiểu Mạn đều theo bản năng mà quay đầu lại, sau đó thấy người đang nói chuyện là một cô gái trẻ, dáng dấp coi như cũng tạm được, trên người diện một bộ trang phục ngắn, trông rất quyến rũ.
Tôi nhìn lướt qua cô nàng này và thấy mình hoàn toàn không quen biết cũng như không có ấn tượng gì với cô ta.
Chỉ là Tiểu Mạn ở bên cạnh nhìn thấy cô ta thì sắc mặt có chút không tốt, sau đó trực tiếp phản bác một câu: "Mang theo cái gì thì có liên quan gì đến cô, có đụng chạm gì đến cô à?”
Người phụ nữ quyến rũ nghe vậy thì nhướng mày, sau đó tiếp tục trào phúng nói: "Ôi ôi ôi, tôi còn tưởng là ai! Hóa ra là đại tiểu thư của nhà họ Triệu. Tôi nói này, tại sao người bạn nhảy này của cô lại ngốc như vậy chứ, đi ra ngoài mà còn mang theo dao găm để phòng thân!”
Lời vừa nói ra, một vài cô gái trẻ đã đứng ở trạm kiểm soát an ninh, nguyên một đám đều phát ra tiếng cười “Ha ha ha”.
“Lý Đại Nguyệt, lúc cô nói chuyện có thể sạch sẽ hơn một chút không?” Tiểu Mạn có chút tức giận, hiển nhiên là cô ấy có quen biết với người phụ nữ xa lạ ở trước mặt này.
Chỉ bằng mấy lời này, tôi cũng cảm giác được cái người tên Lý Đại Nguyệt này chính là người tới không có ý tốt.
Đối phương không phải đang nhắm vào tôi mà là đang nhắm tới Tiểu Mạn ở bên cạnh tôi, cô ta chỉ đang lợi dụng việc tôi mang theo dao găm để đả kích Tiểu Mạn ở bên cạnh tôi mà thôi.
"Triệu Tiểu Mạn, chỉ có như vậy mà cô đã tức giận rồi sao? Chúng ta đã lâu không gặp, mau đến giới thiệu với tôi cái người đang đứng bên cạnh cô gọi là gì đi? Anh ta là con cháu của gia tộc lớn hay là cậu chủ của một công ty đa quốc gia?" Cái người gọi là Lý Đại Nguyệt này tiếp tục vừa nói vừa cười.
Còn mấy người phụ nữ ở bên cạnh cô ta đã mở to hai mắt mà đánh giá tôi, giống như Tiểu Mạn rất thân thiết với những người phụ nữ này vậy.
Thật ra Tiểu Mạn không muốn nói chuyện với những người phụ nữ này.
Cho nên lúc này thấy đối phương dò hỏi như thế thì cô ấy lại lần nữa lên tiếng: “Việc này cũng không có liên quan gì đến cô mà?”
Nói xong, Tiểu Mạn quay người lại muốn kéo tôi rời đi, không muốn tiếp tục nói chuyện với những cô gái nhà giàu này nữa.
Nhưng Tiểu Mạn vừa quay người lại, cái người gọi là Lý Đại Nguyệt kia lại tiếp tục mở miệng nói: "Sao thế? Không dám giới thiệu à?
Nghe nói đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Triệu lại bao nuôi một tiểu bạch kiểm* không quyền không thế còn làm nghề bán hàng rong, cũng không biết có phải là vị này hay không?”
(Tiểu bạch kiểm: Chỉ mấy cậu đẹp trai, trắng trẻo, theo nghĩa ở đây là để chỉ trai bao hoặc trai hám tiền.)
Lời vừa nói ra, mấy cô gái trẻ ở bên cạnh đã phát ra tiếng cười “hì hì hì”.
Thậm chí, một số người đứng gần cửa cũng bị động tĩnh ở đây thu hút.
Tiểu Mạn tức giận, quay người lại định mở miệng phản bác. Nhưng lời của cô ấy còn chưa xuất ra khỏi miệng thì đã bị tôi ngăn lại.
Vốn dĩ tôi không hề muốn dính líu tới loại chuyện này.
Nhưng người này cứ túm lấy tôi không bỏ, còn mắng tôi là tiểu bạch kiểm và là một người ngu ngốc.
Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục.
Suy cho cùng thì ở trong cái vòng tròn nào, hay bất cứ tầng lớp nào cũng đều sẽ tồn tại mấy kẻ ngu ngốc như thế.
Hiển nhiên là ở trong cái vòng này của Tiểu Mạn, cái người gọi là Lý Đại Nguyệt thuộc một trong số ít người đó.
Sau khi Tiểu Mạn bị tôi chặn lại, cô ấy đã liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng tôi lại vừa cười vừa nói với cô ấy: “Nếu vị tiểu thư này đã muốn làm quen với tôi, giới thiệu một chút cũng không sao đâu?”
“Đúng đó, đúng đó, Triệu đại tiểu thư, cô mau nhìn tiểu bạch kiểm nhà cô đi. Không đúng, người bạn trai rộng lượng của cô có giống một người hẹp hòi như cô không!” Lý Đại Nguyệt tiếp tục mở miệng nói, còn những người phụ nữ ở bên cạnh cô ta cũng che miệng cười.
Thật ra trong lòng tôi cũng rất tức giận, nếu đổi lại là nữ quỷ, tôi nhất định sẽ dùng một lá bùa đánh chết bọn họ ngay tại chỗ.
Nhưng dù sao đây cũng là một nơi cao cấp, hơn nữa người ta cũng chỉ là một đám tiểu thư nhà giàu bình thường tương đối xấu tính một chút mà thôi, cho nên cách xử lý cũng cần phải khéo léo hơn một chút.
Tôi vẫn nở một nụ cười tỏa nắng và biểu hiện ra sự bình dị gần gũi.
Tôi tiến lên một bước và đi về phía lý Đại Nguyệt.
Nhưng Lý Đại Nguyệt lại cảm thấy có chút áp lực, cái cảm giác đó giống như một luồng khí đang đè nén lên người của cô ta vậy, khiến cô ta cảm thấy có chút hoảng loạn và khó thở, sau đó cô ta theo bản năng mà lùi lại phía sau một bước.
Tôi cũng không để ý tới mà chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cô Lý Đại Nguyệt đúng không? Nếu cô đã muốn biết về tôi thì tôi sẽ giới thiệu ngắn gọn một chút. Tên của tôi là Nghê Điệt, hiện tại tôi đang đảm nhiệm chức vụ chủ tịch kiêm CEO trong lĩnh vực lưu hành và in ấn tiền giấy, lựa chọn bất động sản và các loại công việc khác."