Giọng tôi không lớn và lời nói rất rõ ràng, cho nên mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.
Lúc đó Lý Đại Nguyệt nghe xong cũng không có phản ứng gì, nhưng chỉ có Tiểu Mạn ở đằng sau tôi lại biết chi tiết về tôi.
Lúc này vừa nghe thấy những lời này, khuôn mặt vốn buồn bực của cô ấy chợt giãn ra và suýt chút nữa là đã bật cười thành tiếng.
Bán tiền âm phủ, chọn nghĩa trang mà thôi, vậy mà có thể lấy cho mình một cái tên nghề nghiệp cao cấp như vậy.
Hơn nữa cái tên Nghê Điệt kia, Nghê Điệt đó không phải có nghĩa là “bố của cô” sao? Cái này còn không phải là đang biến tướng chiếm tiện nghi của Lý Đại Nguyệt?
Tiểu Mạn biết chi tiết về tôi nên cô ấy đã nhanh chóng hiểu rằng tôi đang nói dối.
Nhưng Lý Đại Nguyệt và mấy cô tiểu thư nhà giàu ở bên cạnh lại không biết!
Bọn họ hoàn toàn không để ý đến tên của tôi mà chỉ tập trung vào công việc ở câu nói phía sau của tôi.
Nhưng cho dù bọn họ có nghe thế nào cũng không hiểu mà chỉ bắt được vài từ: “lưu hành và in ấn tiền giấy”, “lựa chọn bất động sản”, còn có “chủ tịch kiêm CEO”.
Những từ này không chỉ xa lạ mà còn có phần khó hiểu.
Nhưng điều duy nhất Lý Đại Nguyệt có thể xác định chính là, cái thân phận này nghe rất lợi hại, còn là in tiền giấy và bất động sản, mà người làm trong ngành này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Cho nên bản thân tôi chắc chắn không phải là tiểu bối vô danh mà Triệu Tiểu Mạn ngẫu nhiên tìm thấy ở bên ngoài như trong tin đồn, hơn nữa cho dù bọn họ có nhìn thế nào thì cũng thấy tôi không giống với một người bày quán vỉa hè ...
*****
Sau khi nghe lời giới thiệu của tôi, những tiểu thư nhà giàu này đã nhanh chóng tìm kiếm ở trong đầu những thông tin có liên quan về tiền giấy và bất động sản.
Điều đầu tiên người ta nghĩ đến hai chữ “in ấn” là ngành ngân hàng, bởi vì chỉ có ngành ngân hàng là trực tiếp tham gia vào việc in ấn và lưu hành tiền giấy.
Người có thể dấn thân vào ngành ngân hàng không chỉ cần có số vốn khổng lồ mà còn phải có bối cảnh cực kỳ thâm hậu, bởi ngành công nghiệp này không phải có tiền là có thể làm được, cũng không phải là ngành công nghiệp mà người giàu có thể tham gia, bởi vì nó có liên quan chặt chẽ đến trình độ và kỹ thuật.
Trong lúc nhất thời, Lý Đại Nguyệt có chút kinh ngạc.
Cô ta có cảm giác vừa rồi có phải là mình đã nói sai điều gì rồi không? Trong lúc vô tình đã đắc tội với một ông lớn ở trong ngành ngân hàng?
Không chỉ có như thế, phía sau còn có cái gì mà “lựa chọn bất động sản” mà cô ta không hiểu lắm.
Là con gái nhà giàu, mỗi ngày ngoại trừ mua sắm, ăn no chờ chết ra thì không hề làm gì cả.
Mặc dù bản thân cũng có một chút kiến thức cái biết cái không đối với đủ loại ngành nghề.
Vì vậy mà cô ta rất thù địch với một người có năng lực cá nhân vượt trội nhưng lại bằng tuổi cô ta như Tiểu Mạn, cô ta cho rằng những phú nhị đại thì nên giống với bọn họ, thậm chí còn cho rằng Tiểu Mạn là một người khó gần, mà điều này đã khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng hiện tại thì hay rồi, những từ “thuật ngữ chuyên môn” được sử dụng trong các ngành vậy mà cô ta lại nghe không hiểu, nhưng bản thân làm đại tiểu thư của tâp đoàn Lý thị, lúc này cũng không tiện để hỏi người khác, bởi vì làm như vậy sẽ rất mất mặt.
Chính vì thế, nếu lấy giá thị trường hiện nay mà nói, chỉ cần có liên quan đến bất động sản thì hai chữ "Phất nhanh" đã hiện lên ngay trong đầu của cô ta, cho nên người đàn ông ở trước mặt vừa làm trong lĩnh vực ngân hàng vừa làm trong bất động sản này chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ nào đó.
Nhưng mà, cô ta rõ ràng đã có được thông tin đáng tin cậy.
Nói bạn trai mà Triệu Tiểu Mạn mang đến lần này là một tiểu bối vô danh. Hơn nữa cô ta còn nghe nói, dường như đối phương còn là một tên tiểu bạch kiểm bày bán vẻ hè mới đúng.
Nghĩ tới đây, Lý Đại Nguyệt lại muốn truy vấn thêm vài câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị cô ta nuốt trở về.
Có câu nói gọi là: Trữ khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô.*
(Trữ khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô: thà tin là có, chứ đừng không tin; thà tin là có còn hơn không.)
Nếu cô ta nói quá nhiều và đặt quá nhiều câu hỏi, chẳng phải là thể hiện sự thiếu hiểu biết của cô ta sao? Điều đó sẽ còn mất mặt đến mức nào?
Sau khi nảy ra ý tưởng này, trong lòng của Lý Đại Nguyệt có chút giãy giụa, cùng với đủ loại biểu hiện và bộ dáng bình tĩnh của tôi đã thể hiện chính mình không giống như là người bán hàng rong.
Cho nên cuối cùng cô ta cũng thay đổi vẻ mặt rồi nói: "Ồ, hóa ra là Nghê Điệt, Cậu Nghê. Tên của tôi là Lý Đại Nguyệt, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lý Thị. Thuận tiện anh có thể kết bạn WeChat với tôi không?"
Sắc mặt của người phụ nữ này thay đổi còn nhanh hơn cả lật một cuốn sách.
Mới vừa rồi còn châm chọc mỉa mai tôi, lúc này vừa mới trải qua một trận mò mẫm linh tinh thì đã thay đổi và bắt đầu đổi giọng gọi tôi là cậu Nghê, còn muốn kết bạn Wechat với tôi nữa chứ?
Sau đó, cô ta còn lấy ra thân phận là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lý thị để nâng cao giá trị con người của mình.