Bộ dáng dẫn đầu của Lý Đại Nguyệt rất hung hãn, bên cạnh cô ta là một người đàn ông vạm vỡ cao hơn 1m9 và trông rất cường tráng.
Bọn họ vừa xuất hiện là tôi đã phát hiện ra ngay, cho nên lúc này tôi cũng không làm ra động tĩnh gì mà chỉ xoay người lại.
Long Ngạo Thiên thấy vậy thì cũng đã phát hiện tình huống có gì đó không đúng.
Bởi vì những người ở phía đối diện này rõ ràng là đang hướng về phía ban công để tìm đến tôi.
Cho nên Long Ngạo Thiên cũng không nói nhiều, chỉ hơi nhướng mày rồi tiến về phía trước mấy bước.
Nhìn thấy những người này dừng lại trước mặt tôi như thế thì mở miệng nói: “Anh Hồ, anh đây là…?”
Cái người được gọi là anh Hồ này, chính là người đàn ông cường tráng cao hơn 1m9 kia.
Lúc này người đàn ông kia nghe Long Ngạo Thiên nói chuyện thì vẫn bày ra biểu cảm khó chịu, đồng thời kéo dài giọng nói:
"Tiểu Long, cậu tránh sang một bên đi! Tên nhóc con ở trước mặt cậu đây đã lừa gạt Tiểu Nguyệt của chúng tôi, tên khốn này chỉ bán tiền âm phủ và hương nến, đào mộ cho người chết thôi mà dám lừa dối Tiểu Nguyệt của chúng tôi là lưu hành, in ấn tiền giấy và lựa chọn bất động sản.
Còn nói chính mình tên là Nghê Điệt gì đó. Tên này, mẹ nó rõ ràng gọi là Đinh Phàm, rõ ràng tên khốn này muốn chiếm tiện nghi của Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi, cho nên tôi tới đây là để lấy lại danh dự cho Tiểu Nguyệt.”
*****
Khi nhìn thấy những người này đến đây, tôi đã đoán được người đến không có ý tốt, nhưng tôi lại không nghĩ tới bản thân đã bị người ta nhìn thấu và biết được danh tính thực sự của tôi nhanh đến vậy.
Hơn nữa, cái tên Long Ngạo Thiên ăn chơi trác táng lớn nhất trong khu vực của chúng tôi, khi đứng ở trước mặt người đàn ông cường tráng này dường như cũng không có chút tiếng nói nào.
Còn người được gọi là “anh Hồ” này hẳn là một nhân vật có chút quyền lực.
Bởi vì Long Ngạo Thiên không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên lúc này sau khi anh ta nghe xong cũng có chút mê mang.
Nhưng sau khi sửng sốt một lúc thì anh ta vẫn mở miệng nói với người đàn ông cường tráng ở trước mặt: “Anh Hồ, cho dù các anh có hiểu lầm gì. Hôm nay có thể nể mặt tôi mà bỏ qua được không?”
Nhưng không chờ người đàn ông cường tráng mở miệng, Lý Đại Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Nể mặt anh á? Anh tính là cái thứ gì? Chút sản nghiệp của nhà họ Long anh cũng chỉ là một cái rắm ở trong mắt của nhà họ Lý chúng tôi!”
Long Ngạo Thiên bị khịa một câu như vậy, cũng không nổi giận, giống như lời này của đối phương cũng không có gì sai.
Bởi vì nhà họ Lý và nhà Tiểu Mạn đều là những nhà siêu giàu kinh doanh xuyên quốc gia. Còn nhà của Long Ngạo Thiên chỉ có một ít ảnh hưởng ở trong khu vực của chúng tôi mà thôi!
Cho nên khi đứng ở trước mặt mấy người này, cũng không có gì to tát.
Nhóm cậu ấm cô chiêu này sẽ lấy thế lực của gia tộc nhà mình để phân chia thân phận cho từng người, cho nên Long Ngạo Thiên đứng ở trước mặt bọn họ đã thấp hơn mấy cấp bậc.
Ngay cả khi anh ta có là một tên ăn chơi trác táng và là địa đầu xà ở trong khu vực của chúng tôi, thì cũng không đủ để người ta cho chút mặt mũi.
Sắc mặt Long Ngạo Thiên có chút khó coi, nhưng anh ta vẫn mở miệng nói: “Cô Lý, đây là hội trường, các cô muốn làm gì?"
"Tiểu Long, chuyện này không cần anh quan tâm, không phải phía trước có một lôi đài sao?
Cậu gọi là Đinh đạo trưởng đúng không? Lát nữa cậu nhất định phải một mình tiến lên khiêu chiến với tôi. Nếu cậu đánh thắng tôi thì chuyện này coi như kết thúc, còn nếu cậu bị tôi đánh cho tàn phế.
Hắc hắc, nhưng cậu yêu tâm, tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho cậu và thanh toán toàn bộ chi phí y tế cho cậu."
Nói xong, người đàn ông cường tráng này còn trực tiếp rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra và kẹp nó ở giữa hai ngón tay.
Sau đó còn vô cùng tùy ý mà để ở trên người của tôi. Nhưng khi tấm thẻ ngân hàng kia vừa đụng tới ngực của tôi thì lập tức rơi xuống mặt đất.
Mà tôi cũng không thèm nhìn nó dù chỉ một cái, thay vào đó là lộ ra vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông cường tráng ở trước mặt này.
Bởi vì ở ban công phía bên này của chúng tôi đã tụ tập rất nhiều người, cho nên cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Bọn họ đều chạy đến nơi này để xem náo nhiệt, sau đó bọn họ nhìn thấy chỗ chúng tôi đang giương cung bạt kiếm.
Thậm chí người đàn ông cường tráng này còn tuyên bố là muốn đánh tôi tàn phế, đồng thời hành động móc thẻ ngân hàng ra còn khiến những người xung quanh phải xì xào bàn tán.
“Chuyện gì vậy?
“Hồ Kính, Hồ Kính là ai?"
"Mẹ kiếp, Hồ Kính, anh Hồ mà cậu cũng không biết sao? Làm thế nào mà cậu có thể lăn lộn ở trong cái vòng này được vậy?”
“Cậu chủ của công ty vận tải đường biển Hồ Thị, là người luyện võ, trong vòng này là người biết đánh nhau nhất.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói anh ta còn có đai đen cấp chín Taekwondo, là cấp cao nhất.
Sư phụ của anh ta là tông sư Taekwondo mạnh nhất của Hàn Quốc, cho nên thực lực của anh Hồ cực kỳ cường hãn.”
“Vậy còn thằng nhóc đó là ai? Nếu cậu ta đã bị anh Hồ nhắm vào, nhất định sẽ bị đá gãy chân mất!"