“Tôi biết điều này, trong vòng tròn anh ta được mệnh danh là Vua gãy chân.”
“...”
Ở bên cạnh đang thảo luận không ngừng, nhưng từ những cuộc trò chuyện này mà tôi cũng mơ hồ hiểu được chút tin tức về người đàn ông cường tráng này.
Người biết võ, Taekwondo, đai đen cấp chín, Vua gãy chân sao?
Tôi không biết mình nên cảm thấy buồn cười hay nên cảm thấy buồn cho anh chàng này.
Bởi vì một tên như thế mà đứng ở trước mặt một người trừ tà có tu vi Đạo Quân trung kỳ như tôi thì đều là em trai hết.
Long Ngạo Thiên biết bản lĩnh của tôi, cũng biết tôi chính là một vị đại sư trảm yêu trừ ma, cho nên ở trong lòng của anh ta, đừng nói đối phương là người biết võ Taekwondo gì đó, cho dù có là yêu quái thì nhìn thấy tôi thì cũng đều phải gọi tôi là cha!
"Anh Hồ, cô Lý, chuyện này thực sự muốn làm như vậy sao? Hay là để ngày khác tôi sẽ làm chủ, mời hai người ăn cơm.” Long Ngạo Thiên tiếp tục nói.
Thứ nhất, anh ta muốn giải quyết việc phiền phức này cho tôi.
Thứ hai, nhà họ Long và nhà họ Hồ có chút giao dịch làm ăn về lĩnh vực vận tải đường biển.
Cho nên anh ta cũng không muốn lát nữa người đàn ông cường tráng này sẽ ở trước mặt biết bao nhiêu người, chẳng những không làm được anh hùng mà còn xuất hiện kết quả bị đánh ngược lại.
Tuy nhiên, ai biết Lý Đại Nguyệt lại nổi giận ngay tại chỗ: “Bổn tiểu thư cần anh đãi một bữa cơm sao? Mau cút ra, đừng có mà cản đường!”
Lý Đại Nguyệt mới vừa nổi giận thì người đàn ông cường tráng càng không thèm nể mặt mũi của Long Ngạo Thiên mà vươn tay kéo anh ta sang một bên: “Tiểu Long, tránh sang một bên đi!”
Thân thể của Long Ngạo Thiên bị người ta kéo một cái thì lập tức bị đẩy ngã sang một bên, suýt chút nữa là đã ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, người đàn ông cường tráng tên Hồ Kính này đã tiến lên phía trước mấy bước và đi tới chỗ của tôi.
Mặc dù tôi đã xỏ giày độn vào, vừa vặn cao 1m8, nhưng người này lại cao khoảng 1m95, cho nên đã cao hơn tôi gần một cái đầu.
Lúc này anh ta còn đang từ trên cao nhìn xuống rồi nói: “Dám đắc tội Tiểu Nguyệt nhà tôi, nhất định phải có giác ngộ bị đánh. Cậu muốn ở chỗ này hay là ở trên lôi đài kia bị tôi đánh cho chết khiếp? Hay là muốn rời khỏi đây, sau đó bị tôi đánh tàn phế ở bên ngoài?
Người đàn ông cường tráng này lộ ra bộ dáng kiêu ngạo, còn rất tự tin vào thực lực của chính mình.
Mà Lý Đại Nguyệt lại khoanh tay ở trước ngực, lộ ra dáng vẻ đắc ý.
Bởi vì cô ta đường đường là đại tiểu thư của tập đoàn Lý thị, vậy mà lại bị người ta trêu đùa, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến cô ta tức giận rồi.
Hiện giờ cô ta lại tìm được một trong những người đang theo đuổi cô ta là Hồ Kính, vừa lúc giáo huấn tôi một chút và để tôi biết đến sự lợi hại của của Lý đại tiểu thư, từ đó đả kích đến Tiểu Mạn.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông cường tráng ở trước mặt mình, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: “Anh nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?”
"Vớ vẩn, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết cậu!” Hồ Kính tiếp tục nói.
“Xong rồi xong rồi, anh Hồ tức giận rồi!”
“Nghe nói lần trước có một tên phú nhị đại chọc vào Lý Đại Nguyệt đã bị anh Hồ trực tiếp đánh gãy hai chân, hiện tại còn đang ngồi xe lăn!”
“Còn không phải sao? Ai đắc tội Lý Đại Nguyệt nhất định sẽ bị anh Hồ đánh gãy hai chân. Bằng không, sao anh ta lại có được biệt danh vua gãy chân,...”
“...”
Nghe thấy mấy câu này, tôi lại cười nói: "Nghe nói anh thích đánh gãy hai chân của người ta?"
Hồ Kính cười lạnh: “Một lát nữa cậu sẽ biết!”
"Được rồi, vậy lên võ đài đi!” Tôi nói, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Còn Hồ Kính lại trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn mà nói: “Ông đây chính là đang chờ câu nói này của cậu! Tránh ra!”
Nói xong, Hồ Kính đã quay người dẫn Lý Đại Nguyệt đi vào bên trong phòng.
Mà lúc này, Tiểu Mạn nghe thấy tiếng gió cũng vội vàng chạy tới.
Nhưng khi đi ngang qua đám người Lý Đại Nguyệt, Lý Đại Nguyệt đã lạnh lùng nói một câu: “Mau gọi xe cứu thương cho tiểu bạch kiểm của nhà cô đi!”
Tiểu Mạn nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Lý Đại Nguyệt một cái rồi vội vàng đi ra ban công.
"Đinh Phàm, xảy ra chuyện gì vậy?"
“À, không có việc gì. Vừa rồi thằng nhóc đó đã đến tìm tớ để đánh lôi đài, vừa hay tớ có thể hoạt động gân cốt một chút!” Nói xong, tôi hút xong một hơi cuối cùng rồi dập tàn thuốc đi.
Nhưng Tiểu Mạn lại cau mày nói: “Không được, người đó là Hồ Kính. Anh ta có tiếng là rất biết đánh nhau, huống chi anh ta cũng đã đạt tới đai đen cấp chín Taekwondo rồi. Thậm chí đã có rất nhiều người bị anh ta đánh gãy hai chân, ngay cả vận động viên chuyên nghiệp cũng đều đánh không lại anh ta!”
Tiểu Mạn cảm thấy rất lo lắng, sợ tôi sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi lại cười khẽ: “Cậu quên tớ làm nghề gì rồi sao? Ngay cả quỷ tớ còn không sợ, vậy mà lại phải sợ một người như thế này à? Hơn nữa Taekwondo gì đó có đứng ở trước mặt tớ thì cũng chỉ là một vật trưng bày mà thôi...”
*****
Tôi chẳng hề để ý, Taekwondo hay Vua gãy chân gì đó tôi đều không đặt ở trong mắt.