Nếu tên này dám tìm tới cửa gây sự, tôi cũng sẽ không khách khí.
Muốn đánh thì đánh thôi, làm như thế cũng cho đối phương biết bản thân tôi không phải là một người dễ chọc.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, cho nên không hề có chút áp lực tâm lý nào cả.
Nhưng Tiểu Mạn nghe tôi nói vậy thì vẫn có chút lo lắng mà nói: "Nhưng lỡ như, lỡ như cậu không thể đánh lại anh ta thì sao!"
“Sao có thể chứ, anh ta có thể lợi hại hơn mấy con lệ quỷ yêu quái kia sao? Cho dù có đánh không lại thì tớ vẫn có thể tự bảo vệ mình, cho nên cậu đừng suy nghĩ nhiều." Tôi vừa cười vừa nói.
Nhưng Long Ngạo Thiên trước đó đã bị đẩy ra, lúc này lại tiến gần đến chỗ của tôi.
Sau đó lộ ra vẻ mặt khó xử mà nói với tôi một câu: "Đinh đạo trưởng, à thì, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
“Hả? Vậy anh nói đi!" Tôi cảm thấy khó hiểu
“Là như thế này, Đinh đạo trưởng, cái người tên Hồ Kính kia cũng chính là người đàn ông cường tráng vừa rồi là cậu chủ của tập đoàn vận tải đường biển Hồ thị.
Nhà họ Long chúng tôi hiện đang có một số hợp tác với tập đoàn của bọn họ, mà anh ta lại đang trực tiếp đối đầu với chúng ta, cho nên lát nữa sau khi ngài lên đài, có thể nhẹ nhàng và đừng làm anh ta bị tổn thương quá nặng được không? Nếu không, các dự án của công ty chúng tôi sẽ bị trì hoãn mất." Long Ngạo Thiên có chút xấu hổ nói.
Nhưng vừa nghe đến đó, tôi lại sửng sốt một lúc rồi trả lời: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Nói xong, tôi cũng không có ý định dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng.
Mà lúc này, Hồ Kính đã hất văng hai võ sĩ quyền anh ra khỏi lôi dài, sau đó tự mình bò lên trên lôi đài.
Lúc này trong tay của anh ta đang cầm một cái micro, sau đó nói với những người đang vây xem ở xung quanh.
“Chào mọi người, tôi là Hồ Kính đến từ tập đoàn Hồ thị. Hôm nay tôi muốn đánh một trận với một tên rác rưởi ở trên võ đài này và tôi hy vọng chư vị có mặt ở đây sẽ làm nhân chứng.
Bởi vì tôi quá mạnh nên khó tránh khỏi sẽ xảy ra một số tai nạn. Nếu lát nữa có người ngã xuống, mời chư vị hỗ trợ gọi xem cứu thương tới. Tất nhiên, người ngã xuống kia chắc chắn không phải là tôi rồi."
Không thể không nói, tên này đúng là rất kiêu ngạo.
Sau khi anh ta nói xong còn ném cái micro sang một bên, sau đó cởi hết áo ở trên người ra, từ đó để lộ ra một làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc.
Nó mang lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ và sức mạnh bùng nổ, khiến rất nhiều người ở bên dưới đều bị thu hút.
Khi nhìn thấy Hồ Kính, mấy người lớn tuổi đã bắt đầu rối rít trò chuyện với nhau.
"Đây không phải là Hồ Kính con trai duy nhất của lão Hồ à?"
“Đúng vậy, đứa nhỏ này rất giỏi đánh nhau. Mặc dù ở trên thương trường không có bản lĩnh gì, nhưng trong chuyện đánh nhau thì rất lợi hại. Lần trước nghe lão Hồ nói đứa nhỏ này còn muốn đi thi đấu ở giải UFC chuyên nghiệp."
"Là ai trêu chọc đứa nhỏ này vậy?"
“Nghe để biết là được rồi, mấy lão già chúng ta cứ vui vẻ xem một chút là được!”
"...”
Thế hệ trước xem náo nhiệt, nhóm thế hệ trẻ đồng lứa cũng bắt đầu trở nên ồn ào.
"Anh Hồ uy vũ!"
"Anh Hồ, anh cứ yên tâm mà đánh. Tôi đã gọi xe cứu thương cho đối thủ của anh rồi!”
"Anh Hồ, anh nhất định phải dùng cú đá chết người của mình để chặt đứt chân của nhóc con kia đấy!"
"...”
Trong lúc nhất thời, khung cảnh đã trở nên ồn ào náo động lên.
Ngược lại là hai võ sĩ quyền anh đang đứng gần đó đều lắc đầu đầy bất lực.
Về phần tôi cũng đứng trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người mà bước về phía võ đài.
"Chính là nhóc con này sao?"
"Mẹ kiếp, sao lại gầy như vậy?"
"Bộ dạng thế này, chỉ sợ là sau ba hiệp là đã bị đánh gãy chân rồi!”
"Xong rồi!"
"...”
Những lời đàm tiếu này cũng không ảnh hưởng đến tôi.
Tôi đi thẳng đến võ đài và nhảy vào trong.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau trên võ đài này, cho nên vẫn còn khá mới mẻ.
Tôi đánh giá xung quanh vài lần, nhưng ai biết được vào lúc này.
Một số ông lớn trong giới kinh doanh ở bên dưới chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra tôi.
Một trong số họ là Ngưu Nhị - Ngưu tiên sinh của nhà họ Ngưu mà tôi đã từng ra tay trợ giúp trước đó.
"Đây, đây là, đây là Đinh đạo trưởng...”
"Hả? Ngưu tổng, Đinh đạo trưởng gì vậy?"
Ngưu tiên sinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Chính là cái người ở trên lôi đài kia. Xong rồi, đứa nhỏ nhà họ Hồ kia xong rồi, nhất định sẽ bị đánh chết!"
"Cái gì? Không thể nào! Tên nhóc đó gầy như vậy thì sao có thể đánh bại tên nhóc Hồ Kính kia được?" Một ông lớn trong giới kinh doanh cảm thấy khó hiểu.
Nhưng Ngưu tiên sinh lại hít vào một hơi khí lạnh, bởi vì ông ấy đang nhớ lại cảnh tượng trước kia chúng tôi đối phó với con cương thi ở quê nhà của ông ấy.
Cho dù cái tên Hồ Kính này có lợi hại đến mức nào thì có thể lợi hại hơn một con cương thi có mình đồng da sắt?
Ngưu tiên sinh theo bản năng nuốt khan một ngụm nước miếng rồi nói: “Đừng nói là một mình cậu ta, cho dù có mười tên thì cũng không có khả năng là đối thủ của Tiểu Đinh đạo trưởng!”