Ngưu tiên sinh còn chưa kịp nói xong thì một thanh niên đeo kính râm ở một bên khác cũng nhìn thấy tôi.
Sau đó anh ta đột nhiên tháo kính râm xuống rồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Mẹ nó, Đinh đạo trưởng!”
"Bảo thiếu, Đinh đạo trưởng gì cơ?" Một người trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà lên tiếng hỏi.
Người được gọi là Bảo thiếu này cũng không phải ai khác mà chính là Nhậm Bảo đã đến nhờ chúng tôi trợ giúp nhà của bọn họ đổi mới phong thủy cách đây vài ngày.
Nhậm Bảo nghe đến đó thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ mà nói: “Còn có thể là ai nữa, chính là cái người gầy còm ở trên võ đài kia. Xong rồi, tên ngốc Hồ Kính này hoàn toàn là đang tự mình tìm chết mà. "
“Bảo thiếu, không thể nào! Gầy như vậy sao có thể là đối thủ của Hồ Thiếu chứ?" Người phụ nữ trẻ cảm thấy không hiểu ra sao.
Nhậm Bảo nghe xong thì da mặt có chút co giật, một người có thể ra lệnh cho đông đảo Hồ tiên, còn có thể chém giết một sự tồn tại như Thi Yêu da đỏ, một tên Hồ Kinh kia thì tính là cái thứ gì?
Nhậm Bảo không lên tiếng, chỉ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, anh ta không ngờ bản thân tôi cũng tham dự bữa tiệc lần này.
Nhưng lúc này anh ta cũng không nói gì mà chỉ im lặng quan sát, dù sao anh ta cũng không có quá nhiều giao tình với cái tên Hồ Kính này.
Lại nói tiếp chuyện ở phía trên lôi đài, Hồ Kính vẫn lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Lúc này anh ta ngẩng đầu lên và nói chuyện với tôi: "Nhóc con, dám trêu chọc Tiểu Nguyệt của nhà tôi. Lá gan rất lớn đó, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết Vua gãy chân tôi đây lợi hại đến mức nào!”
"Anh Hồ, anh giúp em dạy dỗ anh ta một trận cho đàng hoàng nhé!” Lý Đại Nguyệt ở dưới khán đài lạnh lùng nói.
Sau đó còn liếc mắt nhìn về phía Tiểu Mạn ở cách đó không xa.
Tôi cũng không thèm để ý tới mà chỉ hỏi một câu: "Có quy định gì không?"
"Quy định? Quy định chính là không có quy định, chỉ cần đánh đối thủ không đứng dậy nổi là được." Hồ Kính tiếp tục nói.
Đồng thời, anh ta còn vặn vẹo cổ một chút khiến nó phát ra âm thanh “Ca ca ca”, sau đó còn giơ chân lên, bộ dáng đó trông có vẻ mạnh mẽ oai phong.
Còn ở dưới lôi đài cũng đã tụ tập mấy chục người, tất cả bọn họ đều nhìn không chớp mắt và nhìn chăm chú lên trên lôi đài.
Không khí chiến tranh ngày càng lan rộng và căng thẳng, nhưng đa số mọi người đều cho rằng tôi chết chắc rồi, bản thân nhất định sẽ bị anh Hồ đánh gãy chân.
Nhưng tôi vẫn đứng đó với hai tay đút túi. Trong miệng chỉ nhẹ nhàng nói: "Được rồi! Đến đây đi!”
Hồ Kính thấy tôi như vậy thì không khỏi nhướng mày. Hai tay đút vào túi là đang khinh thường anh ta à?
"Nhóc con, cậu có hơi cuồng vọng rồi đấy!"
Nói xong, anh ta cũng không nói nhảm mà đá một chân tới.
Tốc độ cực nhanh và uy lực to lớn này dường như đã khiến tất cả mọi người ở dưới võ đài đều cảm nhận được dưới chân có một cơn gió mạnh.
Nhưng trên lôi đài, tôi vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Mẹ kiếp, tên này là bị dọa đến choáng váng rồi sao?"
"Xong rồi, nhóc con này chết chắc rồi!"
"Ai! Nhìn dáng vẻ này xem ra tên này một chiêu cũng đỡ không nổi rồi…”
"...”
Những người ở bên dưới đều lần lượt lắc đầu, cho rằng trò chơi đã kết thúc và cái kết của tôi đã được định sẵn.
Nhưng khoảnh khắc mọi người ở bên dưới đều cho rằng tôi sắp bị đánh gục, thì cơ thể của tôi đột nhiên chuyển động.
Sau đó chỉ nhẹ nhàng nghiêng người một cái là đã hoàn mỹ tránh thoát khỏi cú đá của Hồ Kính.
Hơn nữa ngay trong khoảng khắc mà tôi nghiêng người thì bản thân lại đột nhiên giơ chân lên.
“Bang” một tiếng, một đầu gối đã ấn vào bụng của Hồ Kính, ngay sau đó chính là một cú đá xoáy chân khiến cho Hồ Kính vốn đang bị đau, lúc này hoàn toàn không có cơ hội phản ứng lại.
Kết quả là anh ta chỉ cảm thấy ở trên bụng truyền đến một trận đau nhói, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Thậm chí là không chờ anh ta kịp kêu ra tiếng, thân thể giống như bị một chiếc xe tải lớn tông vào.
“Vèo” một cái đã bay ngược ra ngoài.
Sau đó “bịch” một tiếng giống như một con chó chết bị ném xuống đất vậy…
*****
Cuộc chiến giữa tôi và Hồ Kính diễn ra rất nhanh, thời gian cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
Sau một cú đá xoáy chân, người đàn ông cường tráng này đã bị tôi đá văng ra xa.
“Phanh” một tiếng trầm vang, cả người ngã xuống đất như chó chết, hai mắt của anh ta trắng dã, cả người run rẩy rồi mất đi ý thức.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho khán giả đang theo dõi trận chiến ở phía dưới cũng không kịp phản ứng.
Nhưng tôi vẫn đút hai tay vào túi, hai mắt nhìn về phía Hồ Kính đã bất tỉnh.
Khóe miệng của tôi cùng lắm là gợi lên một tia giễu cợt, còn thách đấu tay đôi với tôi, thật đúng là không biết tốt xấu.
Tất nhiên là tôi xuống tay vẫn có chừng mực rồi.
Cú đá này trong có vẻ khá uy lực nhưng nó chỉ được sử dụng một lượng đạo khí không đáng kể, cho nên trước mắt tên này chỉ bất tỉnh tạm thời và không có nguy hiểm đến tính mạng.
Sau đó tôi liếc nhìn toàn bộ người ở nơi này, cuối cùng đưa tầm mắt lên người Lý Đại Nguyệt ở phía đối diện rồi lên tiếng: "Gọi xe cứu thương cho bạn bè của cô đi!"