Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1568

Chương 1568 Chương 1568

Lý Đại Nguyệt xem đến choáng váng cả người, cô ta không nghĩ tới Hồ Kính chỉ trúng một chiêu của tôi là đã không thể gây ra bất kỳ sóng gió nào.

Cho nên ngay khi cô ta nghe được lời này của tôi thì chỉ cảm thấy bản thân đã bị vả mặt ở trước mặt mọi người.

Khiến cô ta cực kỳ mất mặt.

Sau đó cô ta trực tiếp hừ lạnh một tiếng rồi nhìn thoáng qua Hồ Kính một cái rồi nói: "Thứ vô dụng."

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Tiểu Mạn cách đó không xa: "Triệu Tiểu Mạn, cô đừng đắc ý quá sớm!”

Nói xong, cô tiểu thư nhà giàu này không chút do dự mà xoay người, sau đó rời khỏi khu vực võ đài mà không hề giúp đỡ Hồ Kính dù chỉ một chút.

Cùng lúc đó, hội trường đang im lặng ngay lập tức bùng nổ.

"Mạnh, mạnh quá!"

"Một chiêu đã đánh gục Hồ Kính!"

"Ôi chúa ơi! Người này quá lợi hại rồi!”

"...”

Trong lúc nhất thời, hội trường đã trở nên sôi động.

Dưới sự chú ý của mọi người, hầu hết mọi người đều nghĩ tôi sẽ bị cái người được gọi là Hồ Kính có biệt danh là “Vua gãy chân” này đánh bại.

Thậm chí là sẽ bị đánh rất thảm hại.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, chỉ sau một hiệp, chẳng những bản thân tôi không có việc gì, ngược lại là cái người được gọi là người luyện võ, đai đen cấp chín Taekwondo, có thể đánh bại các tuyển thủ chuyên nghiệp và được mệnh danh là vua gãy chân như Hồ Kính lại trực tiếp bị đánh cho mất đi ý thức và bất tỉnh nhân sự.

Nhưng tôi lại không để ý đến những thanh âm ồn ào náo động đó mà lập tức rời khỏi võ đài.

Còn một số bạn bè của Hồ Kính và nhân viên công tác ở dưới hội trường là những người đã bước lên trên lôi đài trước tiên, sau đó tiến hành một chút sơ cứu đơn giản cho Hồ Kính.

Tuy nhiên, Hồ Kính chỉ bị sốc tạm thời, cho nên hoàn toàn không có trở ngại gì.

Sau khi bóp ấn huyệt nhân trung vài cái thì đã tỉnh lại, chỉ là sau khi anh ta tỉnh dậy, không những có hơi choáng váng, mà ngực và bụng cũng bị chấn động mà truyền đến cảm giác khô nóng kèm đau nhức khiến anh ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Ngay lúc nhìn thấy những gương mặt quen thuộc ở xung quanh, anh ta đã nhanh chóng hiểu được là chính mình đã thua.

Thậm chí còn thua đến mức cực kỳ mất mặt, chính mình đã bị người ta dùng một chiêu đánh cho KO, thậm chí là bị đánh cho hôn mê.

Thân là một “người luyện võ”, anh ta cảm thấy cái mặt già này của mình đều mất hết rồi.

Giờ này phút này, anh ta rất muốn tìm một cái lỗ ở dưới đất mà chui vào đó...

Đối với những điều này, bản thân tôi cũng không cảm thấy hứng thú.

Tôi đi xuống dưới đài và nhìn về phía Tiểu Mạn, còn Tiểu Mạn lại bĩu môi nhưng lại lộ ra ra vẻ mặt vui mừng mà nhìn tôi.

Nhưng tôi chỉ cười khẽ: "Sao thế? Taekwondo gì đó ở trước mặt tớ đều là mây bay!”

“Xem cậu đắc ý chưa kìa!” Tiểu Mạn giễu cợt tôi một câu, nhưng trên mặt lại tràn đầy ấm áp.

Long Ngạo Thiên cũng vội vàng đi tới: "Đinh đạo trưởng, ngài lợi hại thật đấy, nhưng ngài sẽ không đánh, đánh cho Hồ Kính bị thương nặng đấy chứ?”

“Yên tâm, không tổn thương đến anh ta đâu. Anh xem, anh ta tỉnh rồi kìa!" Tôi quay đầu lại rồi nhìn thoáng qua lôi đài.

Sau đó nhìn thấy khuôn mặt già của Hồ Kính đang đỏ bừng rồi mang theo vẻ mặt xấu hổ mà nhảy xuống lôi đài, nổi giận đùng đùng mà rời đi.

Nhìn thấy vậy, Long Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Một số công việc kinh doanh ở trong tay anh ta đều phải trực tiếp bàn bạc với Hồ Kính, nếu Hồ Kính bị tôi đánh cho trọng thương thì việc kinh doanh ở trong tay của anh ta nhất định sẽ bị đình trệ.

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá của hội đồng quản trị về năng lực cá nhân của anh ta.

Vì vậy, Long Ngạo Thiên mới cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của Hồ Kính, hy vọng tôi ra tay sẽ thủ hạ lưu tình.

Chủ yếu là do hợp tác kinh doanh và mục đích thương mại...

Nhưng đúng lúc này, Nhậm Bảo và Ngưu tiên sinh cũng chen qua đám đông.

Ngưu tiên sinh vừa xuất hiện thì đã hào hứng nói với tôi: “Đinh đạo trưởng, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể thấy được thần uy của ngài!”

Vừa thấy đối phương là Ngưu Nhị - Ngưu tiên sinh, tôi vừa cười vừa nói: "Chào Ngưu tiên sinh, hiện tại ông nội của ông đã an lòng rồi chứ?"

Mặc dù Ngưu tiên sinh lớn tuổi hơn tôi rất nhiều nhưng lúc này ông ấy vẫn lộ ra vẻ cung kính ở trước mặt tôi.

“Ông nội của tôi đã nhập thổ vi an, hiện tại gia đình hòa thuận, cuộc sống bình yên. Tôi thực sự cảm ơn Tiểu Đinh đạo trưởng lúc trước đã giúp đỡ!”

Nói xong, Ngưu tiên sinh đã cúi chào tôi ngay trước mặt rất nhiều cậu ấm cô chiêu ở gần đó.

Còn mấy người xung quanh không biết chuyện đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Này, người này là ai? Tại sao Ngưu tổng lại cúi đầu trước anh ta vậy?”

“Mẹ nó, chẳng lẽ người này là cậu chủ của một tập đoàn lớn nào đó sao?"

"...”

Trong lúc nhất thời, xung quanh đã xuất hiện rất nhiều suy đoán.

Long Ngạo Thiên ở bên cạnh tôi cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

Bởi vì quyền thế của tập đoàn Ngưu thị còn lớn hơn cả nhà họ Long của anh ta, mà vị Ngưu Nhị này hiện đang đảm nhiệm chức CEO.

Cho dù là như vậy, ông ấy vẫn tỏ ra cung kính ở trước mặt một vị đạo sĩ như tôi đây, từ đó có thể thấy được bản lĩnh của tôi cao đến mức nào.

Bình Luận (0)
Comment