Nhưng không đợi Long Ngạo Thiên kịp phản ứng lại, Nhậm Bảo cũng đã chen tới.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười và cung kính nói với tôi:
“Đinh đạo trưởng, không ngờ lại gặp được ngài ở đây. Con chó ngu ngốc Hồ Kính đó cũng dám trêu chọc ngài.
Vừa rồi là do tôi không biết, nếu biết thì tôi đã tát vào cái miệng rộng của thằng nhóc đó ngay tại chỗ rồi.
Nhưng Đinh đạo trưởng ngài yên tâm, sau khi tôi về nhà sẽ giải thích tình hình cho cha của tôi nghe, sau đó trực tiếp cắt đứt hợp tác với công ty của bọn họ và sẽ khiến cho doanh thu quý này của công ty họ giảm một nửa để bồi tội với ngài.”
Nhậm Bảo là cậu chủ của tập đoàn Nhậm thị, gia đình của anh ta cũng có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Hồ thị.
Nhưng trong mắt của tập đoàn Nhậm thị, sự “hợp tác” này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn cái vị Đinh đạo trưởng ở trước mặt đây lại chỉ có một.
Nhậm Bảo nhớ kỹ những lời mà cha của anh ta đã nói ở khách sạn.
Hết tiền thì có thể kiếm lại, nhưng một vị cao nhân có thể trảm yêu trừ ma, sử dụng dã tiên, thậm chí là một cao nhân có thể thay đổi vận thế của gia tộc giống như tôi đây, nếu không thể kết giao thì sẽ hối hận suốt đời.
Cho nên lúc này Nhậm Bảo nói ra những lời như vậy chủ yếu là muốn bán cho tôi một cái nhân tình.
Nhưng sau khi nghe được lời này, Long Ngạo Thiên và mấy người được tính là phú nhị đại ở trong khu vực này đang đứng ở bên cạnh đều thay đổi sắc mặt.
Nhậm Bảo, Bảo thiếu.
Anh ta được biết đến là một tên phú nhị đại đứng đầu trong giới, ngày thường nhìn người đều không mang theo con mắt, còn đám người Long Ngạo Thiên thì kém anh ta đến mấy cấp bậc.
Nhưng vào lúc này, một người như thế lại cung kính nói chuyện ở trước mặt tôi như vậy, lại còn tuyên bố là muốn trực tiếp cắt đứt hợp tác với tập đoàn Hồ thị.
Người này, người này rốt cuộc là có thân phận và bản lĩnh gì?
Lúc này, trong đầu của rất nhiều người có mặt ở đây đều xuất hiện ý nghĩ này, sau đó có chút khó hiểu mà nhìn về phía tôi.
Còn mấy tiểu thư nhà giàu từng đi quậy với Lý Đại Nguyệt trước đó cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Không phải đã nói anh ta là đạo sĩ bày quán vỉa hè à? Nếu đúng là như vậy thì tại sao bây giờ Ngưu tiên sinh, Bảo thiếu lại tỏ ra khiêm tốn và cung kính như vậy?
Bộ dạng đó giống như gặp phải một đại nhân vật nào đó không thể đắc tội nổi vậy?
Còn tôi thân là trung tâm của sự chú ý lại không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, sau khi nhìn thấy Ngưu tiên sinh và Nhậm Bảo thì cũng lộ ra một nụ cười nhạt, ra hiệu cho bọn họ là ở nơi này người nhiều, chúng ta đi qua bên kia tâm sự đi…
*******
Trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, chúng tôi rời khỏi lôi đài và một lần nữa đi đến ban công ít người lui tới.
Khi chúng tôi đi đến ban công, cả Nhậm Bảo và Ngưu tiên sinh đều nhìn thấy Tiểu Mạn đang đứng ở bên cạnh tôi.
Nguyên một đám đều cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng là ai thì nhất thời nghĩ không ra, sau đó chỉ nghe Nhậm Bảo hỏi một câu: “Đinh đạo trưởng, người đẹp này là ai vậy?”
Thấy Nhậm Bảo hỏi, tôi cười cười rồi giới thiệu: “Triệu Tiểu Mạn, hôm nay chính cô ấy đã mời tôi tới đây để mở rộng tầm mắt, nhưng kết quả lại không cẩn thận mà đắc tội với người khác!”
Tôi cười khổ nói, nhưng Tiểu Mạn lại trợn mắt nhìn tôi một cái: "Đó là do bọn họ tự mình tìm phiền phức, sao có thể trách cậu!"
Tôi cười cười, cũng không để ở trong lòng, nhưng Nhậm Bảo và Ngưu tiên sinh đứng gần đó đều hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu không nhận ra người đó ở ngoài đời thì khi nghe được tên, trong nháy mắt cũng biết ngay danh tính của người đó.
Mà ở trong cái vòng này có mấy người tên Triệu Tiểu Mạn cơ chứ? Ngoại trừ cái vị kia của tập đoàn Triệu thị ra thì còn có thể là ai?
Vừa rồi Nhậm Bảo còn cho rằng bản thân anh ta chính là người bạn quyền lực nhất của tôi trong giới kinh doanh, dù sao thì đó cũng là tập đoàn Nhậm thị!
Còn Ngưu tiên sinh của tập đoàn Ngưu thị gì đó cũng không thuận mắt anh ta.
Về phần tập đoàn Long thị của nhà Long Ngạo Thiên chính là một đầu ngón chân.
Nhưng bây giờ, khi nghe thấy ba chữ “Triệu Tiểu Mạn”, Nhậm Bảo lại không thể ngồi yên, trên mặt của anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt trợn to, có chút khó tin mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Mạn.
"Cô, cô chính là Triệu Tiểu Mạn. Triệu tiểu thư của Triệu thị?" Nhậm Bảo hít vào một hơi khí lạnh.
Nhưng Tiểu Mạn chỉ cười khẽ rồi gật đầu.
Sau đó Nhậm Bảo vội vàng đưa tay ra nói: "Xin chào, xin chào, Tôi là Nhậm Bảo của tập đoàn Nhậm thị, tôi hy vọng về sau sẽ có một cuộc hợp tác giữa hai tập đoàn chúng ta!”
Tiểu Mạn thấy đối phương khách khí như vậy thì cũng đưa tay ra, bắt tay một cách lịch sự.
Ngưu tiên sinh nhìn thấy ở bên cạnh tôi có thêm Nhậm Bảo thì đã biết tôi có chút quan hệ với tập đoàn Nhâm thị, cảm thấy tôi cực kỳ lợi hại rồi.
Nhưng ai mà biết, tập đoàn Nhậm thị kia mà gọi là lợi hại sao? Có thể lợi hại hơn người đẹp trẻ tuổi, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Triệu thị, Triệu Tiểu Mạn đang đứng ở trước mặt ông ta sao?