Thi Muội (Dịch Full)

Chương 157

Chương 157 Chương 157

Sư phụ không cam lòng, trực tiếp đuổi theo.

Tôi vốn định tới hỗ trợ, nhưng mới vừa chạy được vài bước, sư phụ lại mở miệng nói: “Tiểu Phàm, con mang hồn phách của bà cụ Ngưu trở về trước đi, con súc sinh này đã bị thương, một mình sư phụ cũng đủ đối phó nó!”

Nói xong, sư phó lắc mình một cái, liền chui vào bên trong bụi cây.

Nghe được lời dặn, tôi quay lại nhìn cách đó không xa, hồn phách của bà cụ Ngưu đang ôm chân không ngừng khóc lóc.

Mặc dù con chó ba mắt kia rất lợi hại, nhưng nó đã trúng bùa chú của sư phụ, hiện giờ nó cũng chỉ như nỏ mạnh hết đà mà thôi.

Một mình sư phụ hẳn có thể thu phục được, cho nên tôi không đuổi theo, mà xoay người đi thẳng tới chỗ của bà cụ Ngưu.

Thời điểm đi tới gần, tôi mới phát hiện mặc dù bà cụ Ngưu là quỷ, nhưng lúc này một bên đùi của bà cụ đã bị cắn đến mức máu thịt be bé, nhưng lại không chảy một giọt máu nào.

“Bà ơi, bà có thể đi đường không?” Tôi cau mày mở miệng.

“Cậu nhóc, tôi đi không nổi, tôi không muốn bị con chó kia ăn thịt đâu, cầu xin cậu dẫn tôi trở về đi! Con trai tôi nhất định sẽ báo đáp cậu thật hậu hĩnh!” Bà cụ Ngưu đau khổ cầu xin.

“Bà yên tâm, bây giờ con liền đưa bà trở về!” Nói xong, tôi trực tiếp ngồi xổm xuống, giúp bà cụ leo lên lưng tôi, sau đó tôi cõng bà trở về.

Bà cụ Ngưu rất cảm kích, vội vàng bám chắc lưng tôi.

Bà còn nói tôi là người tốt, muốn giới thiệu cháu gái nhỏ của bà cho tôi làm vợ.

Vẻ mặt của tôi thoáng chốc trở nên đỏ bừng vì xấu hổ, có nữ bạo long Mộ Dung Ngôn ở đây, tôi nào dám lấy vợ?

Tôi cười khổ nói với bà cụ: Cảm ơn, nhưng con không cần.

Sau đó tôi cõng bà cụ chạy về linh đường.

Bởi vì bà cụ Ngưu là quỷ hồn, cho nên không có trọng lượng. Tôi cõng bà trên lưng cũng chỉ thấy phía sau lưng lạnh lẽo như đang cõng một tảng băng, còn lại không có thêm bất cứ cảm giác nào ……

Trên đường về, tôi hỏi bà cụ Ngưu trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao bà ấy lại bị một con chó đen to lớn lôi tới sườn núi?

Còn con chó đen hung ác kia rất kỳ quái, tôi cảm thấy nó có liên quan đến kẻ thù của mấy người Mộ Dung Ngôn.

Tôi muốn lấy thêm một số thông tin và manh mối hữu ích từ bà cụ, nhưng bà cụ cũng mịt mờ không biết gì cả.

Bà cụ chỉ nhớ sau khi chết ở bệnh viện, hồn phách của bà đã bám theo xe tang vận chuyển thi thể để về nhà.

Nhưng cuối cùng lại không có cách nào nói hai ba câu cùng con cháu, bà cũng không muốn chứng kiến cảnh người thân bởi vì mình chết đi mà đau buồn thương tâm, nên chỉ đứng ngoài cửa chứ không vào nhà.

Nhưng không ngờ, thời điểm cháu gái trở về, con bé lại có thể nhìn thấy bà.

Bà nói với cháu gái nhỏ vài câu, nhưng khi con bé đi theo cháu trai và cháu dâu vào linh đường, đột nhiên có một con chó đen lớn chạy vào sân.

Ánh mắt của nó trở nên vô cùng thèm khát khi nhìn thấy bà.

Lúc đó bà muốn chạy vào trong linh đường để trốn, nhưng mới chạy được vài bước, con chó đen kia đã lao tới cắn lấy chân bà và lôi ra ngoài. Còn cháu gái nhỏ cũng vừa lúc nhìn thấy được một màn như vậy.

Tôi nghe vậy liền hồi tưởng lại toàn bộ câu chuyện ở trong đầu.

Nghĩ lại thì, khi gia đình cô bé kia trở về, tôi đã cảm thấy một luồng hơi thở kì lạ và kèm theo một làn gió lạnh lẽo.

Lúc ấy tôi cũng không có để ý, xem ra chính là lúc ấy, con chó dữ đã chạy tới rồi mạnh mẽ lôi bà cụ đi.

Khó trách cô bé nói sợ hãi, nhưng thứ mà cô bé sợ không phải linh đường, mà là cảnh tượng bà cố nội bị con chó hung dữ bắt đi.

Ngoại trừ những chuyện đó, bà cụ Ngưu không cho tôi thêm bất cứ thông tin hữu ích nào khác. Cho nên hiểu biết của tôi về con súc sinh kia cũng chỉ dừng lại ở đoạn thông tin mơ hồ này.

Lúc này, chúng tôi đã về tới bên ngoài tiểu khu.

Giờ này còn chưa quá khuya, có một đám người đang ở trước cửa tiểu khu tranh cãi ầm ĩ.

Khi những người này thấy tôi đi đường nhưng lưng lại gù xuống, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với không khí, vừa đi về phía cửa tiểu khu thì ai cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Có hai thanh niên say rượu, trực tiếp chỉ tay vào tôi và nói tôi bị điên.

Tôi trừng mắt nhìn hai thanh niên kia. Lúc này tôi thật muốn mở mắt cho hai thằng đó, để cho chúng biết thế nào là lễ độ.

Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là cứu người nên tôi không để ý tới bọn họ nữa.

Sau khi vào tiểu khu, tôi chỉ đi thêm một đoạn là tới linh đường.

Tôi vừa mới tiến vào phòng, ông chủ Ngưu và mấy người trong gia đình đã lập tức xúm lại.

“Tiểu đạo trưởng, mẹ… mẹ tôi đâu?” ông chủ Ngưu khẩn trương mở miệng.

Tôi cũng không vội vã đáp lời, mà đi tới trước bàn thờ, thả bà cụ Ngưu xuống, sau đó đỡ bà ngồi lên trên một cái ghế.

Bà cụ Ngưu nói cảm ơn tôi, mỉm cười gật gật đầu, nhưng cũng không nói chuyện.

Tất cả mọi người, nhìn thấy tôi hành động như vậy đều lộ ra một tia nghi hoặc.

Bình Luận (0)
Comment