Nhưng vật phẩm song kiếm đao Thái Nguyên Tử Mẫu dường như có kích thước vừa phải.
Hơn nữa chúng còn là thanh kiếm cổ được treo trên xà nhà của một Đạo quán, chắc chắc bản thân nó có pháp lực, nếu dùng để trảm yêu trừ ma thì cũng có sự trợ giúp nhất định.
Chỉ tiếc cái giá này có chút cao.
Giá khởi điểm đã lên tới 80 vạn, mà tổng tài sản hiện có của tôi chỉ mới có 60 vạn.
Huống chi thứ này còn đại biểu cho một suất của Phòng Thương mại, nếu bán đấu giá thì ít nhất cũng phải ba bốn trăm vạn trở lên.
Cảm thấy có chút đáng tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác. Nhưng vào lúc này, Tiểu Mạn đang ngồi ở bên cạnh tôi lại đột nhiên ra giá: “300 vạn!”
*****
Song kiếm đao Thái Nguyên Tử Mẫu là hai thanh Mẫu Tử bảo kiếm trấn nhà của Đạo gia.
Cho dù có cách xa nhau mười mấy mét nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được khí tức của nguyên dương, từ đó có thể hình dung hai thanh kiếm Tử Mẫu này chính là một bảo kiếm trấn tà.
Cho dù là để người thường dùng để trấn nhà, hay là để chúng tôi dùng để trảm yêu trừ ma đều tương đối thích hợp.
Càng thêm quan trọng chính là, tôi thực sự rất thích vỏ kiếm của Tử đao và thân kiếm của Mẫu kiếm này.
Nếu lấy được nó thì sẽ có thể kết hợp với vỏ kiếm của tiền bối và thân kiếm Linh Đao đang ở trong nhà.
Chỉ tiếc là cái giá này có hơi cao.
Giá khởi điểm là 80 vạn, bản thân tôi nhất định không mua nổi, cho nên chỉ có thể nhìn xem.
Nhưng kết quả mà tôi không ngờ tới chính là, thậm chí bản thân còn không đợi những người xung quanh ra giá, Tiểu Mạn ngồi bên cạnh tôi đã mở miệng nói ra 300 vạn.
Trong phút chốc đã khiến cho toàn bộ khán giả đều chấn động, tất cả mọi người đều hướng về phía này rồi nhìn chằm chằm Tiểu Mạn.
"Không phải Triệu tiểu thư vừa đấu giá một bộ tranh chữ và nhận được một suất rồi sao?
Tại sao bây giờ cô ấy lại đấu giá, vừa mở miệng là đã tăng giá lên tới 220 vạn rồi?"
"Chẳng lẽ cậu nhìn không ra sao? Triệu tiểu thư là đang coi trọng song kiếm đao Nguyên Tử Mộc, có nghĩa là muốn nhất định phải có được."
"Ồ! Là vậy sao! Tôi còn đang nghĩ đến việc đấu giá một chút. Nhưng xem ra vẫn là thôi đi, tôi đấu giá vật phẩm tiếp theo vậy. Miễn cho đắc tội Triệu tiểu thư, về sau khó mà cùng nhau làm ăn...”
“...”
Trong lúc nhất thời, mọi người trên khán đài đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Tôi cũng nhìn Tiểu Mạn, có chút kinh ngạc, không ngờ cô ấy cũng yêu thích vật phẩm này.
Tuy nhiên, đôi song kiếm đao này thực sự có thể dùng để trấn nhà.
Vì vậy, tôi cũng không nói chuyện mà chỉ ngồi cạnh cô ấy, sau đó, lại có thêm hai người nữa ra giá.
Tuy nhiên mức tăng giá cũng không cao, bởi vì lần nào cũng bị Tiểu Mạn giơ bảng.
Huống chi vật phầm này cũng không đáp ứng được sở thích của hầu hết những người có mặt, mà ở phía đằng sau còn có nhiều vật phẩm khác, cho nên việc đấu giá cũng không kịch liệt lắm.
Ngoài mặt Tiểu Mạn đã lộ ra dáng vẻ nhất định phải có được, cho nên chẳng bao lâu song kiếm đao Thái Nguyên Tử Mẫu đã được Tiểu Mạn mua với giá 380 vạn.
Người bán đấu giá đập búa rồi trực tiếp mở miệng nói: "Chúc mừng Triệu tiểu thư đã giành được song kiếm đao Thái Nguyên Tử Mẫu cuối thời nhà Thanh này."
Trong lúc nhất thời, cả hội trường đều vỗ tay.
Tiểu Mạn cũng mỉm cười và vẫy tay để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó, vật phẩm bị đẩy xuống và một vòng đấu giá mới lại bắt đầu.
Tiếp theo, Tiểu Mạn cũng không có động tác gì mà chỉ nhìn người khác ra giá.
Sau nửa giờ thì cuộc đấu giá đã kết thúc, mà Tiểu Mạn cũng đấu giá được hai vật phầm.
Sau khi bữa tiệc kết thúc thì có nhân viên công tác chuyên môn hướng dẫn và đưa Tiểu Mạn đi lấy vật phẩm.
Đi vào hậu trường, Tiểu Mạn thanh toán tiền và nhận đồ, đồng thời người tổ chức lần này, tổng giám đốc điều hành doanh nghiệp cũng có đôi lời muốn trò chuyện với Tiểu Mạn vài câu, phần lớn trong đó là những lời khen ngợi Tiểu Mạn vì ủng hộ mà đã làm ra cống hiến to lớn cho buổi bán đấu giá từ thiện lần này.
Bởi vì những người trong nghề đều biết, những vật phẩm này hoàn toàn không xứng với cái giá này.
Ví dụ như bộ tranh chữ của Tiểu Mạn thì có giá cao nhất là vài trăm vạn nhưng lại được bán đấu giá tới 600 vạn.
Còn có song kiếm đao Thái Nguyên Tử Mẫu này quả thực là một thanh bảo kiếm đã được khai quang và là một thứ tốt, nhưng giá trị của bản thân nó cũng không có khả năng đạt tới hơn 300 vạn.
Nguyên nhân chính của việc này, ngoài một suất thương nghiệp được gắn trên mỗi một kiện hàng hóa ra, còn là vì mục đích từ thiện.
Phần lớn số tiền này sẽ được quyên góp miễn phí cho những người cần giúp đỡ thông qua Phòng Thương mại.
Tiểu Mạn đã quen với loại tình huống này và cũng thích ứng rất tốt, sau đó đã ngựa quen đường cũ và nhanh chóng ứng phó cho qua, cuối cùng là tạm biệt lẫn nhau.
Sau khi Tiểu Mạn cầm theo hai chiếc hộp ở trên tay thì quay đầu nói với tôi: "Đinh Nguyên Bảo! Cái này cho cậu."
Nói xong, Tiểu Mạn đưa chiếc hộp đựng song kiếm đao Thái Nguyên Tử Mẫu về phía tôi.
Nhìn thấy vậy, cả người tôi đều choáng váng, thậm chí còn tưởng rằng là mình nghe nhầm, cho nên tôi mang theo vẻ mặt có chút kinh ngạc mà hỏi lại: "Cái gì?"