"Cậu bị điếc à? Cho cậu.” Tiểu Mạn mở miệng lần nữa, vẻ mặt rất chân thành.
Nhưng tôi lại có chút không dám tin: "Cái này, cái này đưa cho tớ á?”
"Ừ! Nếu không tớ mua cái này làm gì? Đừng xấu hổ nữa, cứ cầm đi. Tớ biết cậu thích nó."
Tiểu Mạn nhìn có vẻ thờ ơ nhưng tim tôi lại đập loạn xạ.
Mẹ nó! Đây là thứ có giá trị mấy trăm vạn, nói đưa là đưa luôn à?
Thành thật mà nói, tôi thực sự rất thích nó, bởi vì nó rất thích hợp với vỏ kiếm của tiền bối và Linh Đao.
Nhưng khi nghĩ đến giá trị của nó thì tôi đã từ bỏ ý định này, cho nên tôi mỉm cười với Tiểu Mạn, sau đó lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không được, phí chữa bệnh lần trước tớ còn chưa thanh toán hết đâu! Cái này quá đắt nên tớ không thể nhận được.”
Tiểu Mạn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, cũng biết tính cách của tôi.
Nếu tôi nói không muốn thì cho dù có thích đến mấy, bản thân tôi cũng nhất định không lấy là không lấy.
Nhưng Tiểu Mạn lại trợn trắng mắt nhìn tôi: “Được rồi, vậy cậu cầm nó hộ tớ trước, tay của tôi bị tê rồi!”
Nghe được lời này, tôi mới tiếp nhận cái hộp kiếm.
Sau đó, Tiểu Mạn không còn nhắc đến chuyện hộp kiếm này nữa.
Còn tôi thì mang theo hai thứ này và bước ra ngoài, đồng thời để Linh Đao vào trong người và liếc nhìn Hồ Mỹ ở trong túi.
Thấy hồ ly nhỏ đang ngủ say, cho nên sau khi suy nghĩ một chút thì tôi quyết định sẽ không quấy rầy cô ấy.
Cứ như thế, mỗi tay của tôi cầm lấy một cái túi rồi cùng nhau đi đến quảng trường.
Hiện tại đã tan tiệc, tất cả các lãnh đạo của các doanh nghiệp lớn nhỏ đều đã rời đi.
Trong quảng trường, đủ loại xe đang khởi động hoặc chuẩn bị rời đi, còn tôi và Tiểu Mạn đều đã uống rượu, cho nên không thể lái xe được.
Huống chi tối nay tôi còn muốn đi điều tra sự kiện liên quan đến xe tang ở đường Phượng Hoàng, nên đi bộ đến đó cũng chẳng hại gì.
Bởi vì ở trong tay còn đang xách hai vật phẩm, cho nên dự định sẽ để chúng ở trên xe.
Nhưng khi Tiểu Mạn cất kỹ tranh chữ và túi xách thì lại mở miệng nói chuyện với tôi: “Lát nữa chúng ta còn phải đi điều tra chuyện của xe tang, cho nên mang thanh Thái Nguyên kiếm này ở bên người có thể sẽ hữu dụng!”
Tiểu Mạn nói như vậy khiến tôi không thể phản bác, dù sao thì có thứ gì đó phòng thân quả thực tốt hơn nhiều, cho nên tôi lập tức gật đầu và đồng ý ngay.
Cứ như vậy, tôi mang theo hộp kiếm và chiếc túi chứa Hồ Mỹ, cùng với Tiểu Mạn rời khỏi sơn trang Thiên Khải.
Lúc này vừa đúng mười một giờ, vì đây không phải là trung tâm thành phố nên lúc này trên đường hầu như không có người đi bộ.
Xung quanh không có nhiều cửa hàng, ngoại trừ các điểm dừng xe buýt ra, tất cả đèn đường đều đã tắt, cho nên đi ở trên đường, toàn dựa vào ánh trăng chiếu sáng.
Cả hai chúng tôi bước đi trong bóng tối ở bên lề đường.
Ngoại trừ tiếng “cạch cạch” do đôi giày cao gót của Tiểu Mạn phát ra, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô ngẫu nhiên chạy như bay ngang qua bên người, kèm theo tiếng vang “ô ô ô”.
Trong bầu không khí như thế này, đặc biệt là trong hoàn cảnh tối tăm như thế, tôi còn tưởng rằng Tiểu Mạn sẽ cảm thấy căng thẳng.
Nhưng ai biết cô nàng này còn có chút hưng phấn, thậm chí còn cười tủm tỉm nói với tôi: “Nguyên Bảo, cậu có nghĩ chúng ta làm như vậy có phải rất lãng mạn không?"
Bởi vì trong đầu của tôi chỉ đang nghĩ về chuyện liên quan đến xe tang, đồng thời đang xem bản đồ trên điện thoại di động và quan sát trạm xe buýt đường Phượng Hoàng, cùng với một lát nữa phải sắp xếp và điều tra như thế nào, vân vân.
Kết quả là Tiểu Mạn lại đột nhiên nghĩ ra một từ "lãng mạn"?
Tôi quay đầu trợn trắng mắt nhìn cô ấy: “Tiểu Mạn, chúng ta đến đây là để bắt quỷ, có cái gì lãng mạn chứ?”
Nhưng Tiểu Mạn lại cười “hì hì” giống như một bé gái rồi nói: “Trên đầu có vầng trăng sáng, nửa đêm có gió nhẹ thổi qua, lại, lại chỉ có hai người chúng ta, chẳng lẽ không lãng mạn à?”
Nghe xong câu này, tôi chỉ cảm thấy không nói nên lời.
Tôi cảm thấy việc đưa Tiểu Mạn ra ngoài để điều tra sự kiện xe tang là một lựa chọn sai lầm.
Tôi thở dài nhưng không nói gì, bắt đầu tìm trạm xe buýt gần nhất trên đường Phượng Hoàng...
*****
Tiểu Mạn thấy tôi im lặng cũng không hề tức giận.
Ngược lại đã tiến lên phía trước, ngay khi thấy tôi đang xem bản đồ thì mở miệng nói ngay: "Đinh Nguyên Bảo, kế tiếp, chúng ta cứ đi bộ như vậy sao? Đi như vậy có thể gặp được xe tang không?”
Thấy Tiểu Mạn đã hỏi tới chuyện chính, tôi lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, hiện tại chúng ta chỉ cần đến trạm xe buýt ở trên đường Phượng Hoàng rồi đợi là được.
Nếu là xe tang, nó sẽ xuất hiện ở vị trí ban đầu. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần giảm xuống một chút dương hỏa là có thể trông thấy nó. Cho nên cậu phải chuẩn bị cho tốt việc phải thức khuya đấy!"
Tiêu Mạn nghe tôi nói xong còn cố ý hếch eo lên: "Tớ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cũng sẽ không kéo chân của cậu!
Nhưng Đinh Nguyên Bảo, cậu nói cho tớ biết một chút đi, có phải trên xe tang đều có ác quỷ không?
Nếu là người bình thường đi lên xe tang, chẳng lẽ người đó không xuống được nữa? Liệu bọn họ có bị ăn luôn ở trên xe buýt không?"