Mặc dù đã có rất nhiều người nghe nói đến sự kiện xe tang, tất nhiên là tôi có một sự hiểu biết nhất định, cho nên tôi nói với Tiểu Mạn: “Tớ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến sự kiện xe tang. Nhưng tớ cho rằng, có hai loại tình huống.
Ví dụ như trước đây tớ nghe nói có một tài xế taxi đột ngột qua đời. Sau khi chết chấp niệm không tiêu tan, kiên trì mỗi đêm đều lái xe taxi đi kiếm khách, sau đó, số tiền kiếm được sẽ được trả lại vào tay những người còn sống.
Mà loại này cũng có rất nhiều phiên bản và là phiên bản được lưu hành rộng rãi nhất.
Loại xe tang này tương đối vô hại. Nhưng còn một loại nữa, đó là sự oán hận kéo dài.
Loại xe tang này có khả năng chính là cái loại mà cậu đã nói, nếu người bình thường lên xe có khả năng sẽ mất mạng.
Mà chiếc xe tang đường Phượng Hoàng này rất có thể là loại thứ hai.
Bởi vì gần đây có một số vụ án mạng đã xảy ra ở trong thành phố của chúng ta, có thể tất cả đều liên quan đến sự kiện xe tang này.
Vì vậy, lát nữa dù có gặp được cái gì thì cậu cũng phải nghe theo lời của tớ." Tôi nói rất nghiêm túc.
Tiểu Mạn nghe tôi nói xong cũng lập tức gật đầu một cái: “Yên tâm, tớ sẽ nghe theo lời của cậu.”
Tôi cười cười nhưng không nói gì, sau đó mang theo Tiểu Mạn tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi bộ khoảng hai mươi phút, chúng tôi đã đi đến một trạm xe buýt công cộng ở đường Phượng Hoàng. Điểm dừng này tương đối xa và chỉ có một biển báo.
Tôi dùng điện thoại di động để rọi đèn thì thấy chiếc xe buýt 696 ban đầu đi từ Thành Đông đến Thành Khẩu trên đường Phượng Hoàng đã bị người ta dùng bút đỏ bôi lên.
Bởi vậy có thể thấy được, đây là một trong những trạm xe buýt ở trên đường Phượng Hoàng. Tiếp theo, chúng tôi chỉ cần ở chỗ này chờ là được.
Nếu chiếc xe tang này thực sự tồn tại thì chắc chắn nó sẽ phải đi ngang qua đây, cho nên tôi nói với Tiểu Mạn: "Đêm nay chúng ta cứ ở chỗ này chờ đi!”
Nói xong, tôi đặt túi xách xuống, ngồi ở trên lề đường và rút điếu thuốc ra.
Tiểu Mạn thấy tôi ngồi xuống, cũng không quan tâm mặt đất có dơ hay không dơ mà cũng ngồi xuống theo tôi.
Tôi hút một điếu thuốc và nhìn con đường u ám tối tăm này, đêm có chút lạnh, lúc này còn có gió lạnh thổi qua, Tiểu Mạn mặc ít quần áo hơn, hiện tại đang khoanh hai tay lại với nhau, hiển nhiên là có chút lạnh.
Nhìn thấy thế, tôi rất lịch sự mà cởi áo ở trên người ra rồi khoác lên người Tiểu Mạn.
Ở trong mắt của tôi, Tiểu Mạn không chỉ là bạn bè của tôi, mà còn là một sự tồn tại giống với em gái ruột.
Có lẽ trong cuộc sống hiện thực, vòng tròn cuộc sống của chúng tôi chênh lệch có chút lớn, cũng không cùng một tầng lớp với Tiểu Mạn, nhưng sâu trong nội tâm của tôi trước sau vẫn luôn duy trì một phần chân thành.
Khi Tiểu Mạn nhìn thấy tôi khoác áo lên người của cô ấy như thế thì cũng không từ chối, thay vào đó là cười với tôi: “Đinh Nguyên Bảo, không ngờ cậu là một người đàn ông ấm áp như thế!”
“Ấm cái gì mà ấm, là do tớ nóng quá, không có chỗ để móc quần áo thôi." Tôi trêu chọc nói.
Tiểu Mạn lại bĩu môi nói: “Hừ, cậu lại dám dùng tớ làm móc quần áo à?
“Nếu đúng thì sao?”
Sau khi Tiểu Mạn nghe xong, cô ấy lại dùng đôi bàn tay trắng như phấn đánh thẳng vào vai của tôi.
Tuy nhiên, lực đó thực sự quá nhỏ và nó không hề gây hại cho tôi chút nào.
Lúc này cả hai chúng tôi ngồi như thế cũng cảm thấy chán, cũng không biết khi nào thì xe tang sẽ đến, cho nên tôi đã bắt đầu trò chuyện với Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn bắt đầu kể lể với tôi và kể cho tôi nghe một số điều kỳ lạ mà cô ấy gặp phải ở công ty, cũng như một số điều khiến cô ấy tức giận và chán nản, cô ấy còn nói sẽ để tôi làm đội trưởng đội bảo an gì đó của công ty nhà bọn họ, nói là với thân thủ này của tôi, mỗi tháng sẽ được trả lương là 6 ngàn.
Nếu tôi trở thành nhân viên chính thức, mỗi tháng sẽ có bốn ngày nghỉ và được trả 8 ngàn.
Tôi sẽ được đi du lịch, thậm chí còn mua cho tôi sáu bảo hiểm và một quỹ hưu trí, bao gồm tiền ăn và tiền điện thoại, chi phí đi lại và các khoản trợ cấp khác.
Chỉ cần tôi nộp đơn, cô ấy sẽ ký tên ngay.
Mười năm sau, tôi sẽ được cấp nhà ở cho nhân viên, được quyền quản lý và đủ loại phúc lợi…
Nhưng tôi lại cười cười, nói là tiền lương của cô ấy cấp thấp quá, đồng thời tôi còn nói là mình muốn trở thành một ông chủ lớn, muốn làm một người đàn ông giàu có.
Đời này chuyện mà tôi không thể làm chính là không có khả năng làm công cho người ta.
Thực ra thì tôi chỉ thuận miệng nói ra, tùy tiện trêu chọc cô ấy một câu thôi.
Dù sao tôi cũng đã bước vào cái nghề này, bước vào con đường này thì đời này của tôi chính là người trong Đạo môn.
Không diệt trừ được Mắt Quỷ, không tiêu diệt được tà giáo Nhật Nguyệt thì tôi vĩnh viễn sẽ không từ bỏ thân phận người trừ tà này của tôi.
Nhưng ai biết Tiểu Mạn nghe xong thì trở nên nghiêm túc, sau đó nói thẳng với tôi: "Vậy cậu cưới tớ đi!”
Câu này được Tiểu Mạn buột miệng nói ra, chỉ trong nháy mắt và không cần suy nghĩ.
Nhưng khi tôi nghe được lời này, trên gương mặt vốn đang lộ ra nụ cười tủm tỉm và mang theo bộ dạng trêu chọc thì đã lập tức thay đổi và trở nên cứng đờ.