Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cưới cô ấy? Tôi không hề có một chút tình cảm nam nữ nào với Tiểu Mạn, vậy làm sao tôi có thể cưới cô ấy? Chẳng lẽ chỉ vì nhà Tiểu Mạn giàu có thôi sao?
Tôi thích tiền, bản thân tôi cũng muốn làm một tên giàu có giống như lúc còn ở dưới âm phủ.
Nhưng mà, sau khi tôi đi một chuyến đến âm phủ thì nhận thức càng thêm trực quan.
Thực ra thì trong cuộc đời của một người càng có một số thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc.
Còn về phần tình cảm sao, tôi không yêu cô ấy, lại càng không thể cưới Tiểu Mạn vì tiền. Bởi vì làm như vậy chỉ làm cô ấy bị tổn thương mà thôi!
Trong lúc nhất thời, tôi không biết phải nói gì, chỉ ngồi ở chỗ đó ngây ngẩn cả người.
Mà Tiểu Mạn cũng giống như đã nhận ra rằng bản thân đã nói sai lời rồi, cho nên khuôn mặt lập tức đỏ bừng…
Trong chốc lát, khung cảnh có chút xấu hổ, cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng.
Nhưng đúng vào lúc này, một cơn gió lạnh bỗng nhiên từ nơi xa thổi lại đây, mà cơn gió lạnh này vừa xuất hiện đã khiến tâm lý của tôi chấn động,
Sau đó tôi theo bản năng nhìn về hướng của con gió lạnh thổi tới, vừa nhìn lại thì tôi đã thấy nơi xa xuất hiện hai luồng ánh sáng.
Ngay sau đó, liền nghe được âm thanh “ô ô ô” của động cơ truyền đến, rồi nhanh chóng tới gần trạm xe buýt của chúng tôi.
Từ nhìn bề ngoài, đây là một chiếc xe.
Sau đó trong cơn mơ hồ, bản thân tôi dường như có thể nhìn đến hình dáng của một chiếc xe buýt, đó là một chiếc xe buýt cỡ lớn.
Tuy nhiên, trong lòng tôi theo đó mà “lộp bộp” một tiếng và tôi có thể trăm phần trăm xác định chiếc xe lớn này chính là chiếc xe buýt công cộng 696 lưu thông trên đường Phượng Hoàng mà tôi và Tiểu Mạn đã chờ đợi từ lâu.
Bởi vì theo chiếc xe này đến gần, âm khí mà tôi cảm nhận được cũng lập tức trở nên dày đặc hơn.
Mà cái loại lạnh lẽo, rùng rợn đó đã khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy.
Ngay khi chiếc xe này không ngừng tới gần chúng tôi, sắc mặt của tôi cũng theo đó mà trầm xuống, sau đó lập tức đứng thẳng dậy: "Tiểu Mạn, tới rồi!”
Tiểu Mạn nghe thấy lời này cũng chợt bừng tỉnh lại, sau đó cũng vội vàng đứng lên: "Chúng, chúng ta, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Tôi nhìn thoáng qua Tiểu Mạn, khóe miệng cũng gợi lên một tia cười lạnh: “Nếu đã tới, tất nhiên là phải lên xe. Mặc dù lúc còn ở dưới âm phủ, tớ đã ngồi trên chiếc xe tang này không biết bao nhiêu lần, chỉ là không biết cảm giác ngồi trên xe tang ở dương gian rốt cuộc là như thế nào thôi!”
Nói xong tôi cầm túi xách và hộp đựng kiếm lên.
Tiểu Mạn lo lắng nắm lấy tay của tôi rồi nhìn chằm chằm vào chiếc xe tang đang đến gần.
Còn chiếc xe buýt công cộng của đường Phượng Hoàng kia cuối cùng cũng “Kẽo kẹt” một tiếng rồi phanh lại và dừng lại ở trước mặt chúng tôi.
Theo cửa xe mở ra, một trận âm phong cũng tràn ra.
Ngay sau đó chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt rất nhợt nhạt đang ngồi ở trên ghế điều khiển, ông ta nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười mà mở miệng nói với chúng tôi: “Hai vị có muốn đi xe buýt lúc nửa đêm không?"
*****
Chuyến xe buýt lúc nửa đêm số 696 trên đường Phượng Hoàng mà tôi đã chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện.
Khi nó xuất hiện, tôi đã cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo.
Căn cứ theo phán đoán của tôi thì chiếc xe buýt công cộng này đúng là chiếc xe tang lưu thông ở trên đường Phượng Hoàng.
Tôi lộ ra vẻ mặt tương đối bình tĩnh, nhưng Tiểu Mạn lại có chút căng thẳng mà túm lấy cánh tay của tôi.
Ngay khi người tài xế mở cửa xe tang ra, sau đó hướng về phía chúng tôi nói một câu như vậy, tôi lại hướng về phía ông ta mà cười nhạt một tiếng: “Đi, đương nhiên là muốn đi rồi!”
“Nếu đã muốn đi, vậy mau lên xe đi!” Tài xế xe lại mở miệng nói, trên gương mặt vẫn là nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.
Ngay sau đó, tôi nói với Tiểu Mạn ở bên cạnh: “Bây giờ cậu vẫn muốn lên xe với tớ chứ?”
Mặc dù Tiểu Mạn cảm thấy có chút căng thẳng nhưng sau khi nghe tôi nói như thế, cô ấy vẫn rất kiên trì lên tiếng: “Đương, đương nhiên rồi!”
Nói xong, cô nàng này cư nhiên lại buông tay của tôi ra, cũng là người đầu tiên chui vào bên trong xe.
Nhìn thấy điều này, tôi không khỏi lộ ra một tia cười khổ.
Đối phó với quỷ là một chuyện nguy hiểm đến mức nào, nhưng Tiểu Mạn vẫn muốn đi cùng với tôi, khiến tôi thực sự không hiểu chuyện này có gì thú vị và kích thích đến mức cô ấy muốn đi trải nghiệm.
Nhưng bản thân tôi cũng không chút do dự mà nhanh chóng lên xe.
Vừa bước lên xe, tôi đã rùng mình và cảm thấy lạnh.
Từng luồng gió lạnh thổi vào người tôi giống như khí lạnh của máy điều hòa đang được bật ở trên xe buýt vậy. Hơn nữa, trong xe còn có một cái mùi lạ giống như mùi của tro giấy màu vàng và hắc ín*.
(Hắc ín: Hắc ín hay còn gọi là nhựa thuốc lá, có màu đen và quánh giống như nhựa đường, chứa rất nhiều chất gây ung thư.)
Tôi lấy ra bốn đồng tiền lẻ và trực tiếp bỏ tiền vào thùng. Tài xế xe buýt thấy vậy, trên môi hiện lên một nụ cười: "Đứng cho vững vàng!"
Nói xong, cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại, sau đó chiếc xe buýt chúng tôi đang đi đã khởi động lại rồi di chuyển về phía trước.