Lúc này tôi liếc mắt quan sát trong xe một chút, sau đó thấy ở bên trong xe này có khoảng mười mấy người, nam nữ già trẻ đều có.
Có người đang nhắm mắt dưỡng thần, có người đang ngủ gà ngủ gật, cũng có người đang nghe nhạc, cũng có người chơi điện thoại hoặc là đang nhìn về phía Tiểu Mạn và tôi.
Mặc dù những hành khách này nam nữ già trẻ đều có, nhưng ở trong mắt của tôi, không ai trong số họ còn sống.
Bởi vì tôi cảm giác được một cỗ âm khí nồng đậm đang tỏa ra từ bên trong cơ thể của bọn họ, đồng thời ở trên người của bọn họ hoàn toàn không có một chút dương khí nào cả.
Bây giờ, tôi và Tiểu Mạn là những người sống duy nhất trong chiếc xe này.
Tiểu Mạn nhìn về phía bọn họ rồi lại nắm lấy cánh tay tôi, cuối cùng nói với tôi: “Đinh, Đinh Nguyên Bảo, chúng ta ngồi, ngồi chỗ nào?”
Lá gan của Tiểu Mạn cũng khá lớn, mặc dù cô ấy đã biết những người này đều là quỷ, nhưng vẫn có thể duy trì lý trí ở mức độ nhất định, nói năng cũng không bị lộn xộn.
Phải biết là ở trong mắt của Tiểu Mạn, mỗi một hành khách ở nơi này chỉ có sắc mặt xanh xao và thiếu sức sống mà thôi.
Sau khi thấy Tiểu Mạn lộ ra vẻ mặt căng thẳng như thế, tôi đặt hộp kiếm sang một bên rồi lại nói với Tiểu Mạn: “Ngồi ở hàng ghế đầu tiên đi! Nơi này có tầm nhìn khá tốt!”
"Được, được!" Tiểu Mạn lắp bắp đồng ý rồi ngồi xuống, mà tôi cũng theo đó mà ngồi xuống.
Cùng lúc đó, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại phát hiện khung cảnh ở bên ngoài đã trở nên tối đen như mực, hoản toàn không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Điều quan trọng hơn là ngay cả ánh trăng đêm nay cũng đã biến mất.
Tôi biết, kể từ lúc tôi bước vào chiếc xe tang này. Chúng tôi đã bị cắt đứt với thế giới bên ngoài, cách duy nhất để chúng tôi thoát ra ngoài chính là thu phục chiếc xe quỷ này hoặc là bị chiếc xe quỷ này thu phục.
Đúng lúc này, chiếc túi xách đựng Hồ Mỹ bỗng nhiên nhúc nhích một chút.
Hồ Mỹ vốn đang ngủ say, nhưng lúc này cô ấy đã tỉnh dậy rồi thò cái đầu ra ngoài, sau đó mở to hai mắt nhìn và lộ ra vẻ mặt có phần nghi ngờ mà nhìn chằm chằm xung quanh.
Hồ Mỹ rõ ràng là đã cảm nhận được một cỗ âm hàn, cho nên lúc này mới tỉnh lại.
Thấy vậy, tôi ra hiệu cho cô ấy không được lên tiếng, sau khi Hồ Mỹ làm ra vẻ mặt đã nắm bắt được tình hình thì lại rút đầu trở về.
Hiện giờ, tôi cần phải tìm hiểu rõ ràng một chút.
Xe tang xuất hiện đương nhiên là phải có lý do, cho nên tôi phải tìm ra nguyên nhân trước, sau đó mới có thể tìm được cách đuổi bọn họ đi.
Cuối cùng là dĩ hòa vi quý, dùng lời nói để tiễn đưa hay là đao kiếm đối mặt, dùng vũ lực để tiễn đưa.
Nếu muốn làm được chuyện này thì lát nữa tôi phải giao lưu với cái xe quỷ này xong rồi mới đưa ra quyết định.
Tiếp theo, tôi quét mắt liếc nhìn toàn bộ trong xe một lượt, sau đó nói với người tài xế đang lái xe: "Bác tài, muộn thế này rồi, tại sao ông còn chưa hết ca vậy?"
Lúc này, người tài xé nghe tôi nói vậy thì cũng không quay đầu lại mà vẫn tập trung lái xe, nhưng trong miệng lại nói:
“Cái này còn không phải là để thuận tiện cho mọi người sao! Cậu xem, mặc dù đã muộn như thế này rồi nhưng vẫn có rất nhiều đi xe?"
“Như vậy cũng không tệ, nhưng tại sao tôi lại nghe nói, chuyến xe buýt công cộng 696 ở trên đường Phượng Hoàng này của ông dường như đã ngừng hoạt động rồi. Thậm chí trước đó vài ngày tất cả những người trên xe đều chết hết.”
Tôi lộ ra vẻ mặt bình tĩnh rồi nói một cách hời hợt.
Nhưng ngay tại lúc tôi nói ra lời này, bầu không khí ở trong xe rõ ràng là đã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Còn tài xế đang lái xe cũng hơi run rẩy một chút.
Phải mất mấy giây tôi mới nghe thấy người tài xế nói: “Làm gì có chuyện này. Người anh em, cậu cứ yên tâm ngồi ở trên xe của tôi đi. Đợi đến trạm tôi sẽ gọi cậu."
Nhưng tôi lại cười cười rồi nói: "Bác tài, từ lúc tôi lên xe cũng chưa nói qua là mình muốn đi đâu, làm sao ông lại biết tôi muốn đến trạm dừng nào?”
Tài xế lại sửng sốt một chút, Tiểu Mạn đang ngồi ở bên cạnh tôi càng mở to hai mắt rồi trừng mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của vị tài xế ở phía trước.
“Đương, đương nhiên là tôi không biết. Nhưng tôi sẽ báo trạm dừng của mình! Người anh em nói cũng nhiều thật đấy. An tâm ngồi xe đi, đừng quấy rầy tôi lái xe nữa!” Tài xế lại nói.
Nghe được lời này, tôi lại cười nhạt một tiếng và không cho là đúng.
Đồng thời, tôi còn búng móng tay rồi nói: “Cũng không biết, trạm dừng xe lần này của chúng ta sẽ ở đâu nữa. Chẳng lẽ lại là một cái bãi tha ma hay một cái ngôi mộ tập thể ngẫu nhiên nào đó!”
Giọng điệu của tôi rất bình thường và thờ ơ.
Nhưng vẻ mặt của tài xế và tất cả hành khách trên xe đều lộ ra vẻ chấn động, ngoại trừ tài xế đang lái xe ra thì lúc này toàn bộ mọi người ở phía sau đều ngẩng đầu lên, sau đó trừng mắt và nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong lúc nhất thời, nhiệt độ trong xe vốn đã rất lạnh rồi, vậy mà lúc này lại một lần nữa giảm nhiệt độ xuống.
Tiểu Mạn rùng mình một cái và theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.