Tôi thở ra một làn khói rồi nói: “Vặn cái cổ thì có gì phải sợ? Có một ngày tôi đã gặp được quỷ còn nhiều hơn cả đời này ông từng nhìn thấy!”
Tôi bình tĩnh nói nhưng vẫn không có ra tay. Sở dĩ tôi làm như thế là bởi vì bản thân không cảm nhận được âm sát khí ở trên người của đám quỷ này.
Nếu chỉ cảm nhận được âm khí nhưng lại không có sát khí, điều đó đã nói lên bọn họ vẫn chưa biến thành lệ quỷ.
Nếu đã không phải là lệ quỷ, tức là vẫn còn lý trí nên có khả năng đàm phán được.
Sau khi từ âm phủ trở về, sự hiểu biết của tôi về ma quỷ đã tốt hơn trước rất nhiều.
Trên thực tế, bọn họ cũng không có sự khác biệt so với người sống chúng tôi, chỉ là tình huống tồn tại xuất hiện thay đổi mà thôi.
Có thể độ một người thì độ một người, cũng coi như là để tích đức và gieo thiện duyên cho chính mình, cho nên những phương pháp như võ tiễn đưa kia chỉ là thủ đoạn dự phòng của tôi mà thôi.
Nam quỷ tài xế thấy tôi nói ra lời này, cộng thêm biểu tình còn rất bình tĩnh thì trên gương mặt của ông ta đã lộ ra dáng vẻ khó tin.
Còn đám quỷ ở phía sau lưng chúng tôi cũng có chút kinh ngạc.
Nam quỷ tài xế cau mày nói: “Cậu, chẳng lẽ cậu là đạo sĩ?”
Khóe miệng của tôi gợi lên một tia mỉm cười, sau đó xòe tay nói: “Tôi thích gọi mình là người trừ tà hơn, nói cho tôi biết đi! Điều gì khiến các người tiếp tục ở chỗ này hại người…”
Nói tới đây, tôi thấy điếu thuốc của mình còn chưa có hút xong thì ném thẳng nó xuống sàn nhà, chuẩn bị dập tắt nó.
Nhưng ai biết tàn thuốc mới vừa tiếp xúc với sàn xe, sàn xe đã bị cháy thành một lỗ, sau đó xuất hiện một ít tro đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khiến tôi không nhịn được mà sửng sốt trong giây lát.
Tốt lắm, chiếc xe buýt mà tôi và Tiểu Mạn đang đi thực ra là một chiếc xe buýt được làm bằng giấy, nhưng biểu cảm sửng sốt đó cũng chỉ là trong giây lát, mà tôi cũng không để ý nhiều lắm.
Còn nam quỷ tài xế kia lại lên tiếng: “Trừ tà, người trừ tà, khó, khó trách có thể nhìn thấu chúng tôi.”
Tôi cười cười, cũng không nói gì.
Lúc này nam quỷ kia đã quay người lại, sau đó giơ tay lên, khiến cho chiếc xe buýt đang chạy rất nhanh bỗng nhiên dừng lại.
Ngay sau đó chỉ nghe “rắc” một tiếng, cửa xe buýt đã mở ra, đồng thời nghe nam quỷ tài xế kia mở miệng nói: "Hai người đi đi! Chúng tôi không muốn làm hại hai người."
Vừa nói ra lời này, trong lòng của tôi còn “lộp bộp” một tiếng, tâm lý cũng xuất hiện một loại cảm giác không thể giải thích được.
Không muốn làm hại hai người chúng tôi á? Ý gì vậy? Rũ lòng thương xót với tôi và Tiểu Mạn à?
Tôi còn chưa kịp hiểu ra thì một giọng nam trầm đột nhiên truyền đến từ phía sau xe: “Tài xế, nhanh đóng cửa lại đi, chúng ta sắp đến nơi rồi. Lúc này anh lại thả hai người bọn họ đi như thế, có lầm gì hay không vậy? Nếu không, lát nữa chúng ta biết đi đâu mà tìm vật hiến tế đây?”
"Đúng vậy, không thể thả bọn họ đi!”
“Tài xế, chỉ là người trừ tà thôi mà anh cũng sợ sao. Chỗ này của chúng ta có nhiều quỷ như vậy còn phải sợ hai người bọn họ sao?”
“Đúng đấy, không có vật hiến tế thì chính chúng ta sẽ trở thành vật hiến tế. Tài xế, lập tức đóng cửa, tuyệt đối không được thả bọn họ rời đi...”
“...”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quỷ trong xe đã trở nên đứng ngồi không yên.
Ban đầu là bầu không khí ngột ngạt và lạnh lẽo, lúc này lại trở nên ồn ào náo động.
Mặc dù bản thân tôi còn cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng từ trong đoạn đối thoại của bọn họ, tôi mơ hồ nắm được một số thông tin.
“Vật hiến tế.”
Những con quỷ đang bắt giữ chúng tôi đây, giống như đang tìm kiếm “vật hiến tế” cho ai đó, nếu bọn họ không bắt được vật hiến tế thì chính bọn họ sẽ trở thành vật hiến tế cho nhân vật bí ẩn đó.
Nghĩ tới đây tôi ẩn ẩn cảm giác được, câu chuyện ở phía sau chuyến xe buýt lúc nửa đêm này, e rằng không đơn giản.
Đằng sau những cái chết ở trên xe buýt này còn có một kẻ chủ mưu khác, kẻ chủ mưu này đang điều khiển đàn quỷ kia, sau đó lợi dụng bọn họ đi ra bên ngoài hại người cũng chính là bắt vật hiến tế.
Sau khi có suy nghĩ này, tôi lại lần nữa mở miệng nói: “Vật hiến tế? Các người muốn cung cấp vật hiến tế cho ai? Có phải là có người nào đó đang điều khiển mấy người?”
Nhưng tôi vừa dứt lời, một con quỷ đeo kính ở phía sau đã lập tức nhấc chân bước về phía trước.
“Liên quan rắm gì đến anh. Lên xe của chúng tôi thì chính là vật hiến tế của chúng tôi.
Cậu ta nói bản thân là đạo sĩ mà anh cũng tin sao?
Tài xế, ông sợ chứ tôi không sợ. Ông không dám bắt anh ta thì để tôi tới!”
Nói xong, con quỷ kia đã để lộ ra răng nanh, móng tay cũng bắt đầu mọc ra.
Trong mơ hồ, tôi đã cảm nhận được một trận sát khí đập vào mặt.
Đồng thời, gã đã hung hăng chộp lấy bả vai tôi, muốn ra tay với tôi.
Kết quả là quỷ trảo lạnh băng này còn chưa chạm đến vai của tôi thì tôi đã hừ lạnh một tiếng, vừa trở tay một cái là đã lấy ra một lá bùa vàng, không chờ nam quỷ đeo mắt kính kia có bất cứ phản ứng gì, “Bang” một tiếng là đã vỗ vào mặt củgã.