Trong nháy mắt, bọn chúng đã hoàn toàn đi vào trong đó như thể đã dung hợp cùng với những người rơm này vậy.
Trước khi tôi kịp phản ứng, từng người rơm được dán bùa chú màu đỏ lần lượt ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn được điểm mực đỏ vào lúc này lại lóe lên một tia sáng đỏ nhàn nhạt...
******
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khiến tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Chuyện gì đây? Dùng quỷ để điều khiển người rơm à? Đây là loại tà pháp gì vậy?
Mặc dù thời gian tu luyện của tôi không lâu lắm, nhưng sau khi bước vào nghề, sư phụ đã kể cho tôi nghe tất cả những điều mà người đã thấy và đã nghe trong đời.
Điều này cũng giúp tôi có được sự hiểu biết nhất định sau khi gặp phải một số tình huống kỳ quái, nhưng sự kết hợp giữa quỷ hồn và người rơm thì tôi trước nay chưa từng được nghe qua.
Sau khi đôi mắt của người rơm phát ra ánh sáng màu đỏ, ngay lúc này cơ thể của bọn chúng cũng run rẩy vài cái, thậm chí còn giơ tay giơ chân lên giống như đã sống lại vậy.
Trong cơn mơ hồ, tôi còn cảm nhận được khí tức nguy hiểm, lúc này sắc mặt của tôi cũng trở nên rất ngưng trọng.
Đồng thời nói với Tiểu Mạn ở bên cạnh: "Tiểu Mạn, tên yêu đạo này khiến tớ có cảm giác rất không tốt, lát nữa cậu phải trốn xa một chút.”
Tiểu Mạn nghe tôi nói như vậy thì liên tục gật đầu.
Còn tôi cũng lập tức vận chuyển đạo khí và siết chặt thanh Thái Nguyên kiếm ở trong tay để chuẩn bị hành động.
Hồ Mỹ ở bên cạnh cũng thả ra yêu khí, một cặp lợi trảo của hồ ly đã xuất hiện.
Chỉ cần bên tôi vừa động thủ thì ở bên phía cô ấy cũng sẽ không chút do dự.
Tôi vốn tưởng rằng, đây chỉ là một sự kiện xe tang thông thường.
Muốn xử lý sự kiện về xe tang, mà chiếc xe tang này chỉ mới xuất hiện cách đây vài tháng.
Coi như oán khí quá lớn, lại chết bất đắc kỳ tử thì cũng sẽ không xuất hiện lệ quỷ hung ác, dựa vào đạo hạnh hiện tại của tôi là hoàn toàn có thể ứng phó được.
Nhưng sau khi lên xe tang xong thì tôi mới phát hiện, hóa ra sự kiện xe tang này hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.
Đây không phải là một chiếc xe tang thông thường mà là một sự cố do con người tạo ra và có sự tính toán từ trước.
Nguyên nhân thực sự của vụ việc này là do một tên yêu đạo đã điều khiển chiếc xe tang này đi giết người, còn mục đích thực sự thì tạm thời chưa rõ.
Thậm chí tên yêu đạo này còn chưa xuất hiện, nhưng lại mang đến cho tôi một loại dự cảm rất không tốt...
Sâu trong bãi tha ma, giọng nói mơ hồ của người đàn ông đó lại lần nữa truyền tới: "Ồ! Không ngờ còn là một xuất mã, bên người còn có một yêu tiên.
Cũng không biết các hạ là đệ tử xuất mã của vị Hồ tiên nào! Để sau khi bần đạo giết chết các vị còn thu thập tro cốt của các vị đưa đến đỉnh núi của vị Hồ tiên đó!”
Giọng nói mơ hồ, nhưng lại không nhanh cũng không chậm, còn là bộ dáng rất hời hợt nữa.
Nghe vậy, tôi lại khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh, nhưng tôi sợ đến lúc đó anh lại không dám!”
“Ha ha ha! Không dám? Bần đạo tung hoành hai giới âm dương, có gì không dám? Cậu nói đi, là vị Hồ tiên nào.”
"Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết. Hồ tộc ở núi Tần Lĩnh, chịu sự quản lý của Hồ Mẫu.
Núi Hồ, anh dám đi không?” Nói xong lời cuối cùng, tôi còn cố ý đè thấp và kéo dài giọng.
Còn giọng nói kia vừa nghe đến đó, rõ ràng là đã im lặng một chút, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói: “Cậu là xuất mã của Hồ Mẫu, người quản lý toàn bộ Hồ tộc?”
Đối phương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng giọng điệu cũng không có dao động gì lớn.
"Sao thế, sợ à?"
"Sợ thì cũng không phải là sợ, chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn thôi. Nếu đã là xuất mã của Hồ tộc, tôi nghĩ cậu cũng có chút bản lĩnh.
Đến đây đi, để bần đạo nhìn bản lĩnh của cậu …”
Giọng nói đó lại vang lên, sau đó chỉ thấy những người rơm kia bắt đầu cất bước tiến về phía trước.
Lúc đầu còn rất máy móc, tốc độ cũng rất chậm chạp. Một bước, hai bước, nhưng khi bước đến bước thứ ba và thứ tư, tốc độ của những người rơm này rõ ràng đã nhanh hơn, thân thể cũng càng thêm phối hợp.
Cuối cùng, mấy chục người rơm với đôi mắt tản ra ánh sáng màu đỏ đã lao về phía chúng tôi.
Thấy vậy, đồng tử của tôi co rút lại, sau đó thấp giọng nói: “Tới rồi!”
Nói xong, tôi là người đầu tiên lao ra ngoài.
Hồ Mỹ cũng không hề do dự chút mà lập tức đuổi kịp.
Về phần Tiểu Mạn, lúc này cô ấy đã thối lui sang một bên và trốn ở phía sau một tảng đá, chỉ lộ ra nửa đầu và lo lắng nhìn về phía chúng tôi ở nơi này.
Trong chớp mắt, chúng tôi đã đánh nhau với lũ người rơm kia.
Trường kiếm trong tay của tôi đã bổ lên người của một người rơm.
Mặc dù tốc độ của người rơm rất nhanh nhưng nó không thể thoát khỏi đòn tấn công toàn lực của tôi.
Kết quả là một kiếm này giáng xuống đã trực tiếp bị tôi chém làm đôi.
Nhìn thấy vậy, trên khóe môi của tôi không khỏi gợi lên một tia cười lạnh: “Không chịu nổi một đòn!”
Nói xong, tôi lại tấn công vào những người rơm khác.
Cũng không khó khăn lắm, nói thẳng ra thì những người rơm này chính là rơm rạ.
Trừ khi bọn chúng có thể tránh được mũi kiếm của tôi, bằng không chắc chắn sẽ bị cắt ra làm đôi.