Âm thanh đó mang đến cho người ta một cảm giác áp bức vô hình, Tiểu Mạn cảm thấy rất căng thẳng, gắt gao túm lấy một cánh tay của tôi, Hồ Mỹ cũng cảnh giác xung quanh, không dám có chút lơ là nào.
Một lúc sau, chúng tôi đã men theo đường núi và đi tới một bãi tha ma ở trên núi, nơi này hẳn là đã lâu không có người tới, xung quanh tràn ngập cỏ dại và những ngôi mộ có chút mục nát, hơn nữa nơi này còn có âm khí rất nặng.
Dưới Thiên Nhãn, toàn bộ bãi tha ma này được bao phủ bởi một lớp sương mù trắng.
Điều càng thêm quỷ dị chính là trong bãi tha ma này thế mà còn có một số người rơm được dựng đứng thẳng, những người rơm này có kích thước bằng người bình thường, có mũi có mắt.
Thậm chí trên người của những người rơm này đều được dán bùa chú màu đỏ như máu, số lượng khoảng hơn mấy chục con, không biết có tác dụng gì.
“Đạo, đạo trưởng, chính là nơi này.” Nam quỷ tài xế có chút sợ hãi nói.
Tôi nghe vậy thì gật đầu, sau đó cầm lấy Thái Nguyên kiếm đi về phía trước vài bước.
Chờ đến khi đi vào bên trong bãi tha ma, tôi lại quét mắt nhìn qua toàn bộ bãi tha ma một cái rồi lên tiếng: “Vừa rồi chúng ta đã giao thủ, ra ngoài gặp mặt đi!”
Giọng nói của tôi vang vọng khắp bãi tha ma. Nếu đang ở đây, gã nhất định có thể nghe thấy giọng nói của tôi.
Tuy nhiên, khi giọng nói của tôi vang lên, bản thân lại không nhận được lời phản hồi.
Nhiệt độ trong bãi tha ma dường như đã lạnh hơn một chút.
Tiếng côn trùng vừa rồi còn “chi chi” vài cái cũng chợt ngừng lại, tôi không nói gì mà tiếp tục nhìn chằm chằm toàn bộ bãi tha ma này, không bỏ sót một ngóc ngách nào.
Hồ Mỹ cũng không ngừng dùng cái mũi của mình để ngửi ngửi, đồng thời quan sát nơi này.
Thời gian đang dần trôi qua trong sự im lặng.
Cho đến rất lâu sau, chỗ sâu trong bãi tha ma đột nhiên bốc lên từng luồng khói màu vàng, làn sương khói kia rất kỳ lạ.
Tôi cũng không biết đó là loại khí gì.
Ngay khi nhìn thấy luồng khí màu vàng này xuất hiện thì tôi hơi nhướng mày, sau đó bản năng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Đồng thời, tôi siết chặt chuôi kiếm ở trong tay rồi nói với Hồ Mỹ: "Tiểu Mỹ, chú ý!”
“Thấy rồi!”
Hồ Mỹ vừa dứt lời, luồng khí màu vàng đang bốc lên đột nhiên bị một trận âm phong lạ thổi bay đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, luồng khí màu vàng dày đặc đã bao phủ toàn bộ bãi tha ma.
Ngay sau đó, một cảnh tượng càng thêm quỷ dị hơn đã xuất hiện, luồng khí màu vàng đang phiêu tán ở chung quanh đã bắt đầu tụ lại thành từng đám nhỏ rồi chui vào ngôi mộ gần đó.
Dường như bên trong ngôi mộ có thứ gì đó đang hút những luồng khí màu vàng này, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Sắc mặt của tôi cũng vì thế mà càng lúc càng trở nên ngưng trọng, đây là muốn làm gì, chẳng lẽ là đang thi triển một loại tà thuật nào đó?
Trong đầu tôi nghĩ như vậy.
Nhưng ngay tại khoảng khắc này, bên trong bãi tha ma đang vô cùng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói mông lung: “Khách đã tới, chúng ta cũng nên đi ra gặp mặt một lần!”
Giọng nói không lớn, nhưng trong giọng điệu lại mang theo một tia cảm thán.
Thanh âm vang vọng ở bên trong bãi tha ma.
Sau đó mấy chục ngôi mộ mục nát ở bên trong bãi tha ma đột nhiên bốc lên từng làn khói trắng.
Khói trắng xuất hiện, từng bóng người mặc áo trắng cũng từ trong mộ bò ra rồi đứng thẳng người.
Những bóng người mặc đồ trắng này không ai khác chính là những con quỷ ở trong mộ, toàn bộ bọn họ đều mặc đồ trắng, hai mắt nhắm lại và trên người đều tản ra âm sát khí.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hồ Mỹ cũng không ngồi yên mà lộ ra vẻ mặt dữ tợn, răng nanh hướng ra ngoài, sau đó phát ra tiếng gầm nhẹ “Ô ô ô” của dã thú.
Tên yêu đạo này đúng là có chút bản lĩnh, chẳng lẽ gã muốn khống chế dã quỷ ở trong bãi tha ma này để đối phó với chúng tôi?
Mặc dù tu vi hiện tại của tôi đã đạt đến Đạo Quân trung kỳ, thậm chí khi vận chuyển Hỏa Thiên Khí thì có thể đột phá đến đỉnh phong.
Nhưng mà, một mình đối mặt với mấy chục con quỷ áo trắng này vẫn có chút ăn không tiêu và cần tiêu tốn một ít sức lực.
Đương nhiên là tôi cũng không vì đó mà cảm thấy sợ hãi, càng không có ý định chạy trốn...
Huống chi, nếu như chúng tôi muốn rời đi, thực lực của những con quỷ này hoàn hoàn không thể ngăn cản được chúng tôi, bởi vì tu vi chênh lệch cực lớn đó đã đảm bảo ưu thế tuyệt đối cho sức mạnh của chúng tôi.
Trừ phi là bị thương, hoặc là hao hết linh lực. Nếu không, những con quỷ này sẽ hoàn toàn không có cách nào tạo thành uy hiếp cho chúng tôi.
Hơn nữa chỉ cần tôi tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau việc này.
Một khi thu phục được đối phương là mọi thứ sẽ được giải quyết.
Nghĩ đến đây, tôi tiến lên phía trước một bước và tìm kiếm kẻ chủ mưu ở phía sau màn để quyết đấu.
Tôi nhìn mấy chục con quỷ xuất hiện ở ngay trước mặt rồi nói thẳng: “Này, anh cho rằng chỉ bằng những tên u hồn dã quỷ này là có thể ngăn cản được chúng tôi sao?”
Vừa dứt lời, thanh âm kia lại vang lên: “Đương nhiên là không thể, nhưng còn cái này thì sao?"
Vừa dứt lời, những con quỷ bò ra từ trong những ngôi mộ kia, nguyên một đám đột nhiên chui vào bên trong người rơm có khoảng cách gần nhất.