Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1587

Chương 1587 Chương 1587

Trừ khi có pháp nhãn của cao nhân, nếu không ở trong mắt của người bình thường, chiếc xe này không khác gì một chiếc xe thật.

Lúc này, bùa chú màu đỏ ở trong xe đã phát nổ, khiến cho chiếc xe tang này cũng lộ ra diện mạo thật của nó.

Sắc mặt của tôi và Hồ Mỹ đều tương đối bình tĩnh, bởi vì ở trong nghề này của chúng tôi, chuyện kỳ quái gì cũng đều có khả năng xảy ra.

Đừng nói một chiếc xe buýt phế liệu có thể lưu thông trên đường, chỉ cần có âm tà quấy phá, cho dù nó có chạy nhanh hơn cả Ferrari thì tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng Tiểu Mạn thì khác, những gì cô ấy đã thấy và tiếp xúc cũng không nhiều như chúng tôi.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy một chiếc vỏ xe buýt nhỏ như vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc: "Chúng ta, trước đó chúng ta đã đến đây bằng chiếc xe hỏng này sao? Quá, quá khó tin rồi!”

Nhìn thấy Tiểu Mạn mở to hai mắt nhìn và nói như thế, tôi lại cười nhạt một tiếng: “Không có gì là đáng kinh ngạc cả, chẳng qua những con quỷ này đã phụ giúp chiếc xe này mang chúng ta đến đây mà thôi!”

Nói tới đây, ngọn lửa trên xe tang đã nhỏ đi rất nhiều.

Bởi vì ngọn lửa đã nhỏ xuống, nên lúc này có vài con quỷ đã vọt tới cửa, cố gắng trốn thoát khỏi xe tang.

Khi tôi nhìn thấy điều này, một tay cầm túi, một tay kết ấn.

Vừa thấy những con quỷ đó lao ra khỏi xe, tôi đã kéo túi hướng về phía bọn họ rồi nói: “Thu!”

Sau khi ra lệnh, dưới tình huống không hề có chút dấu hiệu nào, những con quỷ đó đã “Vèo” một tiếng, lập tức bay vào trong túi của tôi.

Sau khi tôi thu những con quỷ này xong, tôi sẽ lập tức đi lên núi tìm kiếm tên yêu nhân ở phía sau màn kia...

*****

Mỗi khi có một con quỷ nào thoát khỏi xe tang, tôi liền bỏ vào trong chiếc túi vải trên tay.

Bởi vì có bùa Trấn Sát, cho nên sau khi những con quỷ này bị tôi nhét vào túi thì sẽ khó có thể thoát ra được. Trừ phi bọn họ đủ mạnh.

Cứ như vậy, ngoại trừ con quỷ đã bị tôi giết chết ngay từ đầu ra, chỉ trong chớp mắt mười một con quỷ đều bị thu vào trong túi của tôi.

Chiếc túi vốn xẹp lép, bây giờ đã căng đến tràn đầy như một quả bóng bay.

Bởi vì nam quỷ tài xế đã được tôi giữa lại, cho nên ở trong túi chỉ có mười con quỷ.

Kế tiếp, tôi sẽ để ông ta dẫn đường cho chúng tôi.

Còn lúc này, tôi đã niêm phong túi của mình lại, ở vị trí miệng túi còn được tôi dán lên một lá bùa để ngăn chặn những con quỷ này thoát ra ngoài.

Sau khi làm xong những việc này, tôi chuyển sự chú ý sang người của nam quỷ tài xế đang lộ ra vẻ mặt nơm nớp lo sợ đứng gần đó.

Khi thấy tôi nhìn sang, ông ta cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được, mà tôi cũng không buồn nói nhảm với ông ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Ông có thể dẫn tôi đi tìm tên yêu nhân đó không?”

Nam quỷ gật đầu: “Được thì được, chỉ là, chỉ là pháp lực của người nọ thực sự rất nghịch thiên. Tôi sợ, tôi sợ...”

“Ông sợ chúng tôi không thể thu thập được tên yêu nhân này, cuối cùng sẽ lôi kéo các người vào đúng không?”

Tôi nói thẳng không chút cố kỵ, đồng thời nhìn ra tâm tư của nam quỷ tài xế đang nghĩ gì.

Tên này rõ ràng là không tin tôi.

Sắc mặt của nam quỷ tài xế hơi thay đổi, sau đó liên tục nói: “Đạo, đạo trưởng, tôi không phải, ý của tôi không phải như vậy, chỉ là đạo hạnh của tên yêu nhân kia quá cao.

Ngài, ngài xem, vừa rồi sau khi ngài phá giải tà pháp của tên yêu nhân kia, ấn ký hình con nhện ở trước ngực tôi đã biến mất.

Nếu không, nếu không hiện tại ngài thả tôi rời đi đi!”

Nói xong, nam quỷ tài xế đột nhiên cởi áo để lộ ra phần ngực.

Vốn dĩ ở trên ngực của ông ta có một ấn ký hình con nhện, nhưng bây giờ, nó đã biến mất.

Nếu dựa theo lời của nam quỷ, yêu nhân kia đã thông qua ấn ký này để khống chế bọn họ, vừa rồi tôi đã đấu pháp với tên yêu nhân ở trên người của ông ta.

Sau khi đấu pháp xong cũng đã gián tiếp phá giải ấn ký hình con nhện này.

Không có ấn ký này thì nam quỷ tài xế kia cũng sẽ không còn chịu sự khống chế của đối phương, lúc này ông ta thực sự đã được tự do…

Nhưng ông ta tự do không có nghĩa là những con quỷ còn lại cũng được tự do, huống chi kẻ chủ mưu ở đằng sau cũng không xuất hiện, cho nên tôi vẫn cần ông ta dẫn đường.

"Đừng nói những điều vô nghĩa với tôi. Hoặc dẫn đường hoặc là tôi sẽ giết chết ông!”

Giọng điệu của tôi tuy hờ hững, nhưng truyền đến tai của nam quỷ tài xế này lại giống như sét đánh từ trời xanh.

Ông ta nuốt khan một ngụm nước miếng, sau đó gật đầu liên tục: "Được, được rồi đạo trưởng, nhưng, nhưng đạo trưởng, ngài, nhưng ngài nhất định phải giữ an toàn cho tôi!”

"Đừng nói nhảm, đi thôi!” Tôi có chút mất kiên nhẫn.

Nam quỷ tài xế cũng không chần chờ, bắt đầu xoay người đưa chúng tôi lên núi, đồng thời tôi cũng ra hiệu cho Tiểu Mạn và Hồ Mỹ, để Hồ Mỹ và Tiểu Mạn cũng đi theo.

Tiếp theo, chúng tôi đi trên một con đường núi cũ tối tăm, nơi này không có một hộ gia đình nào, chung quanh cũng không có thị trấn nào.

Cho dù có thì cũng đã bị phá bỏ và di dời.

Đi trên con đường núi tối tăm này, gió núi thổi qua, cây cối ở xung quanh không ngừng phát ra tiếng vang “xào xạc”.

Bình Luận (0)
Comment