Bởi vì lá bùa chú ở trên đầu xe đã tụ khí tới bùa ấn rồi.
Toàn bộ xe cũng xuất hiện một cỗ khí tức áp lực không thể giải thích được.
Khi dòng chảy màu đỏ như máu cuối cùng lan vào trong bùa ấn, lá bùa này đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ thật lớn.
Trong xe đã “Oanh” một tiếng trầm vang, từng tia lửa đột nhiên xuất hiện từ trong không khí.
Vào thời điểm này, mỗi một ngóc ngách ở trong xe đều bị ngọn lửa bao bọc.
Thế nhưng chính trong cái nháy mắt này, tôi và Hồ Mỹ vừa vặn lao thẳng ra cửa.
Vào khoảng khắc lá bùa kia bộc phát, chúng tôi đột nhiên nhảy về phía trước.
Ngọn lửa dữ dội bùng lên dọc theo phía sau lưng của tôi rồi chiếu sáng chúng tôi và toàn bộ khu vực xung quanh thành một màu đỏ tươi.
Tôi và Hồ Mỹ gắt gao nằm rạp ở trên mặt đất, cảm nhận sự nóng bỏng của ngọn lửa nóng rực này.
Còn Tiểu Mạn cách đó không xa cũng bị cảnh tượng này làm sợ chết khiếp rồi, lúc này cô ấy đã bị dọa sợ đến mức ngồi xổm ở trên mặt đất, trơ mắt nhìn cỗ xe tang kia bốc lên ngọn lửa.
Đồng thời, trong xe còn truyền đến từng đợt kêu rên và tiếng kêu la thảm thiết, những tiếng hét đó thuộc về những con quỷ chưa kịp xuống xe, nhưng dù sao bọn họ cũng đều là quỷ.
Nghĩ lại thì, cho dù bọn họ có bị ngọn lửa bao vây thì cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Ngọn lửa bùng lên rất lớn nhưng cũng nhanh chóng dịu xuống.
Khi ngọn lửa dịu lại, tôi mới từ từ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy bên trong chiếc xe tang đang bùng cháy dữ dội kia, bóng người ở bên trong xe đang run rẩy và kêu la thảm thiết.
Cái cảm giác nóng bức đó có thể khiến làn da cảm nhận được sự đau đớn ngay cả khi đứng nhìn từ xa.
Tôi từ từ đứng dậy và bàng hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc “xe tang” trước mặt.
Chiếc xe tang này là một chiếc xe giấy, lúc tôi hút thuốc lá ở trên xe thì đã sớm phát hiện ra.
Lúc đó tàn thuốc của tôi đã đốt sàn xe này cháy ra một cái lỗ thủng, cho nên lúc này nó bị ngọn lửa của bùa chú thiêu rụi như vậy cũng không khó giải thích.
Nhưng thủ đoạn của người thi thuật, quả thực đã khiến cho tôi cảm thấy có chút khiếp sợ.
Loại bùa chú bậc này, đúng là có chút cao minh.
Lúc này, Tiểu Mạn đã vội vàng chạy tới: “Đinh Nguyên Bảo, cậu không sao chứ?”
Tôi nhìn Tiểu Mạn đang lo lắng thì khẽ mỉm cười: “Tớ không sao, còn cậu thì sao!”
“Tớ, tớ cũng không sao! Vị này, vị này...” Tiểu Mạn vội vàng trả lời, đồng thời nhìn về phía Hồ Mỹ.
“À! Đây là bảo gia tiên của tớ. Hồ Mỹ của Hồ tộc.”
Mặc dù Tiểu Mạn biết tôi làm nghề gì, nhưng cô ấy lại không biết nhiều về Hồ tộc.
Lúc này nghe tôi giới thiệu như thế, hơn nữa trước đó cô ấy cũng từng tận mắt nhìn thấy Hồ Mỹ là hồ ly biến thành.
Cho nên lúc này cũng rất khách khí mà cười cười: “Xin chào Hồ Mỹ, tôi tên Triệu Tiểu Mạn.”
Hồ Mỹ ở bên cạnh gật đầu, xem như làm quen.
Sau đó chỉ nghe cô ấy mở miệng nói: "Đinh Phàm, hiện tại nên xử lý thế nào? Những con quỷ này đều có vấn đề, hẳn là đốt không chết, nên xử lý như thế nào đây?”
Tôi nhìn thoáng qua những con quỷ đang giãy dụa ở trong biển lửa một cái, sau đó khẽ mở miệng nói:
"Trên thế giới này không có ma quỷ nào là không thể giết chết được. Việc này hẳn có liên quan đến người thi thuật, hoặc là nói chân hồn bổn mạng của bọn họ không có ở đây.
Thứ mà chúng ta nhìn thấy rất có thể chỉ là những con rối, cho nên chúng ta không cần quá để ý tới điều này, chỉ cần tìm ra người thi thuật là được.”
Nói xong tôi lại nhìn thoáng qua khu vực ở xung quanh, sau đó thấy nơi này là một ngọn núi hoang, vị trí mà chúng tôi đang đứng là một con đường núi cũ.
Khi đi về phía trước thì sẽ cảm nhận được âm khí cực nặng, nghĩ lại thì, có thể phía trước chính là nơi ở của tên yêu nhân kia.
Sau khi có được phán đoán này, tôi nhặt cái túi rách nát ở bên cạnh lên, đồng thời xem xét vài lần thì thấy cái túi rách này vẫn còn có thể sử dụng tiếp được, cho nên tôi lại dán ở phía trên một lá bùa Trấn Sát.
Tiểu Mạn thấy tôi cầm một cái túi rách nát thì cảm thấy có chút khó hiểu, nói: "Đinh Nguyên Bảo, cậu dùng cái túi rách này làm gì vậy?"
Tôi cười nói: "Cậu không hiểu đâu! Cái túi này là một cái túi bình thường, nhưng sau khi có bùa chú này của tớ thì đã biến thành túi Càn Khôn. Chờ đến khi lửa tắt rồi, tớ sẽ thu thập tất cả những con quỷ đó rồi bỏ vào đây!"
Tiểu Mạn nghe tôi nói như vậy lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng tôi cũng không tiếp tục giải thích.
Ngọn lửa ở trong xe tang tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong chớp mắt, nó đã biến thành một khung xe, khung xe của một chiếc xe buýt nhỏ.
Nhưng bộ khung xe này không phải được làm từ giấy và nhánh trúc dán lại với nhau giống với những gì mà trước đó tôi đã nghĩ.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, bộ khung cơ bản của chiếc xe tang này là bộ khung của một chiếc xe buýt.
Nhưng ngoài bộ khung xe cơ bản ra, phần còn lại đều được làm bằng giấy.
Bởi vì trên xe có rất nhiều quỷ, cho nên âm khí rất nặng, hơn nữa còn có yêu nhân thi pháp, cho nên chỉ bằng một cái khung xe phế liệu như vậy vẫn có thể chạy được trên đường.