Những tên người rơm này tấn công không gây ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của chúng lại mang đến cho người ta một cảm giác áp bức và sợ hãi.
Tôi và Hồ Mỹ hợp lực vừa đánh vừa xông về phía trước.
Nhưng lúc còn cách tên yêu đạo kia khoảng chừng mười mét, gã đã hút xong luồng âm khí cuối cùng, dồn khí vào đan điền.
Sau đó lập tức chậm rãi đứng lên.
Vì gã quay mặt về phía chúng tôi nên chúng tôi không thể nhìn thấy mặt của gã sau khi gã đứng dậy.
Nhưng mà gã lại nghiêng người, sửa sang lại quần áo của mình một chút.
Đồng thời mở miệng nói: "Được rồi, bần đạo cũng đã vận công xong.
Các người có thể kiên trì với đám người rơm bất tử của tôi lâu như vậy, đã chứng minh bản thân cũng có chút bản lĩnh.
Vậy thì bần đạo sẽ tự mình ra tay! Cũng để cho các người chết có tôn nghiêm một chút."
Vừa dứt lời, gã cũng đã sửa sang lại quần áo xong.
Cơ thể bắt đầu chậm rãi xoay người lại, bởi vì lúc này cách nhau không quá mười mét.
Cho nên trong nháy mắt gã xoay người, chúng tôi liền có thể thấy rõ toàn thân người này.
Trong khoảnh khắc tên yêu đạo này xoay người, tôi thấy gã cũng giống như mấy tên người rơm ở trước mắt.
Không ngờ, gã cũng không phải là một người sống có máu thịt.
Mà là người rơm được bện từ rơm rạ giống như mấy tên người rơm ở trước mặt chúng tôi.
Nhưng mà tên người rơm này hiển nhiên càng tinh xảo hơn, mũi và mắt được làm rất tỉ mỉ.
Trên mặt còn được sơn màu vàng nhạt, bất kể là khuôn mặt hay là miệng mũi, đều giống như người bình thường.
Nếu giờ phút này tôi không mở ra Thiên Nhãn, mà chỉ dựa vào ánh trăng thì nhất định sẽ không phân biệt ra người rơm này.
Tôi cau mày nói: “Chân thân của anh không có ở đây?”
Trong lúc nói chuyện, tôi đã đánh văng một tên người rơm đang tấn công tôi, nhưng tôi vẫn nhìn chăm chú vào gã.
Mà tên yêu đạo người rơm kia cũng cười nhạt một tiếng.
Mặc dù là một người rơm, nhưng biểu cảm trên mặt gã cũng không khác gì người sống.
“Ha ha, cậu nói không sai. Chân thân của bần đạo không có ở đây.
Nhưng có hay không cũng vậy thôi, dù sao các người đều phải chết.”
"Yêu đạo nhà anh rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao phải ở chỗ này khống chế quỷ đi hại người?"
Tôi tiếp tục mở miệng, muốn tìm hiểu lai lịch của đối phương.
Yêu đạo này dường như cũng không vội giao thủ với chúng tôi, sau khi nghe tôi hỏi thì trả lời: “Không có lai lịch gì, bần đạo chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi.
Về phần tà hay không tà cũng không sao cả.
Tại sao lại hại người ở đây à? Đó là vì tôi thích nơi này.
Bần đạo khi còn nhỏ đã phải rời nhà, bây giờ trở về, tự nhiên phải mang theo thứ gì đó!"
Giọng nói của đối phương rất bình thản, nhưng sau khi tôi nghe xong một đoạn như vậy, lại nắm bắt được một ít tin tức.
Nếu như lời tên yêu đạo này nói đều là sự thật, như vậy gã hẳn không thuộc về bất kỳ thế lực thể nào.
Không phải Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt gì đó mà giống như Bảo Khánh Vương.
Là loại tà tu yêu đạo tu hành một mình, nếu là như vậy thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Bởi vì có rất ít thứ để xem xét.
Chỉ cần có thể tìm được đối phương, thì sẽ không có quá nhiều lo lắng về sau.
Khác với mấy tà giáo Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt kia, sơ hở một chút bứt dây động rừng.
Ngoại trừ điều này thì ra.
Gã nói gã rời nhà đi từ lúc trẻ, bây giờ trở về muốn mang theo chút gì đó.
Tuổi trẻ rời nhà, còn phải mang đồ đi.
Ý của lời này nghĩa là gã cũng là người địa phương giống chúng tôi sao?
Nghĩ đến đây, tôi lại mở miệng nói: “Anh là người ở thị trấn này của chúng tôi à?”
“Tôi á? Nói như vậy, cậu cũng là người ở trấn Thanh Thạch này?
Đối phương đã biến tướng thừa nhận, cũng hỏi ngược lại một câu.
Tôi cũng không để ý, càng không nghĩ nhiều nữa liền trực tiếp trả lời: "Nói nhảm, tôi tự nhiên là người của trấn Thanh Thạch.
Nếu anh đã là người của trấn Thanh Thạch thì càng phải hiểu được đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang.
Yêu đạo như anh đến người nhà mình cũng không buông tha, thật bỉ ổi.
Còn nữa, mảnh địa vực này là do tôi quản, gây sự ở địa bàn của tôi thì tôi sẽ diệt trừ anh.”
Nói xong tôi lại nâng cao đạo hạnh của mình.
Tăng tu vi lên tới mức cao nhất.
Đồng thời, giơ lên Thái Nguyên kiếm trong tay liền đột phá vòng vây của đám người rơm bất tử và lao về phía yêu đạo cách đó mười mét.
Yêu đạo này mặc dù là đồ giả, cũng không phải bản thể.
Nhưng bản thể của gã chắc chắn đã thông qua thế thân này để điều khiển đám người rơm bất tử kia.
Phá đi người rơm thế thân này, hẳn có thể phá giải tà pháp của gã.
Yêu đạo kia thấy tôi xông về phía gã thì cũng chẳng có chút khẩn trương nào, còn gật đầu với tôi: "Không tệ, đạo tâm rất kiên định.
Tu vi cũng không tồi, nhưng thật đáng tiếc mà!
Cậu chọc phải bần đạo, bằng không bần đạo đã thả cậu rời đi rồi!"
Nói xong cơ thể của tên yêu đạo chợt lóe.
Một màn quỷ dị đã xảy ra, sau khi gã lóe lên thì đã biến mất...
Nhìn đến đây, tôi liền trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
Sững sờ rồi kinh ngạc nhìn bốn phía.
Gã trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Phải biết rằng đối phương cũng không phải là quỷ hồn, chẳng qua là một thế thân giả mà thôi.
Thân thể cũng được làm từ rơm rạ.
Nhưng bây giờ gã, cứ như vậy mà biến mất ở trước mặt tôi.
Tôi có chút sợ hãi mà nắm chặt kiếm Thái Nguyên, vội vàng quét mắt bốn phía.
Bởi vì quá mức khẩn trương, hơn nữa mới vừa rồi còn đánh một trận.