Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1592

Chương 1592 Chương 1592

Những giọt mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, nhịp tim không ngừng tăng tốc, toàn thân căng thẳng.

Nhưng chỉ mấy giây sau, tiếng hét của Hồ Mỹ đột nhiên vang lên từ nơi xa: "Gã ở phía sau..."

Vừa nghe lời này, trong lòng liền "lộp bộp" một tiếng.

Không kịp nghĩ nhiều, trở tay một kiếm đảo qua, đồng thời xoay người.

Nhưng ngay khi tôi trở tay quơ kiếm thì thanh kiếm trong tay tôi liền bị người rơm thế thân ở phía sau lưng dùng hai ngón tay được bện thành từ rơm rạ trực tiếp kẹp lấy giống như bị gim chặt vào trong gỗ vậy, tôi chẳng thể mảy may di chuyển dù chỉ một chút.

Tôi kinh hãi, đây là tu vi bực nào đây?

Chỉ dựa vào thế thân, với hai ngón tay bằng rơm rạ liền có thể kẹp lấy kiếm Thái Nguyên của tôi.

Thậm chí gã dường như còn không tốn sức.

Bởi vì lúc này gã còn cười với tôi, trên khuôn mặt của tên người rơm kia lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Trong đôi mắt màu đỏ nhạt vẫn lóe ra ánh sáng u tối.

“Không tệ, đúng là người có tâm chính trực.

Tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt tới Đạo Quân đỉnh phong, xem ra thiên phú cũng không tệ.

Khó trách có thể trở thành xuất mã của Hồ tộc.

Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay cậu nhất định sẽ trở thành một vong hồn trong tay bần đạo......

*****

Giọng điệu của người kia rất bình thản, nhưng loại tư thái này lại có vẻ rất ngạo mạn.

Còn chưa biết có đánh bại tôi không! Đã chắc chắn rằng tôi sẽ chết ở trong tay gã.

Hôm nay tôi dám tới đây một mình không chỉ bởi vì tu vi hiện tại đã đạt tới Đạo Quân trung kỳ, sau khi kích hoạt Hỏa Thiên Công sẽ có thể đạt tới đỉnh phong.

Chỗ dựa lớn nhất của tôi không chỉ có hồ ly nhỏ Hồ Mỹ bên cạnh mà còn có cả Hồ bài.

Có Hồ bài thì tôi không cần phải thắp nhang mời tiên như bình thường nữa.

Mà chỉ cần rót linh lực vào là có thể mời Tiên gia tới giúp đỡ trong thời gian cực ngắn.

Thậm chí cái này còn không có giới hạn, một người không đủ thì tôi liền mời hai người.

Hai người không đủ thì bốn người, v.v.

Nhưng bây giờ tên này lại kiêu ngạo, một bụng chắc chắn như thế.

Tự nhiên khiến tôi khó chịu, lập tức nổi giận.

“Đừng ngạo mạn như thế, anh chưa chắc đã thắng được tôi đâu!”

Nói xong, tôi lập tức buông chuôi kiếm ra, vứt bỏ kiếm Thái Nguyên.

Nếu đã không thể khống chế thanh kiếm này vậy thì không cần nữa.

Khoảnh khắc buông chuôi kiếm ra, tôi nhanh chóng lui về phía sau và rút ra Linh Đao.

Linh Đao có được đặc tính đáng sợ là hút linh lực, cho nên rất thích hợp dùng để đánh cận chiến với tên người rơm này.

Người rơm thấy tôi lùi lại rồi rút ra một con dao găm thì tỏ ra tò mò.

“Con dao găm này thật kỳ lạ, trên đó có một tia khí tức thô bạo lưu chuyển......

Tên người rơm mở miệng, lầm bầm lầu bầu một mình.

Tuy âm thanh không lớn, nhưng tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.

Tôi bỗng sửng sốt, chẳng lẽ tên này có thể nhìn ra điểm đặc biệt của Linh Đao sao?

Tôi nhớ mang máng, hơn một năm trước dường như tôi đã nhặt được thanh Linh Đao này ở trên núi.

Nhưng quá trình như thế nào thì tôi đã không còn nhớ rõ, bởi vì đoạn ký ức kia rất mờ nhạt và cũng đã biến mất.

Nhưng điều này không quan trọng và tôi cũng không rối rắm nữa.

Tôi chỉ biết con dao này tuy nhìn như sắt vụn.

Nhưng lại sắc bén vô cùng và còn có thể hấp thụ linh lực.

Tôi cau mày, nắm chặt Linh Đao rồi nhào tới.

“Yêu đạo, chịu chết đi!

Nói xong tôi lập tức xông lên.

Tôi đâm chém hết lần này tới lần khác nhưng tên người rơm này cũng không hề ra tay đánh trả.

Chỉ né tránh, hơn nữa ánh mắt cũng không ngừng nhìn chằm chằm vào Linh Đao của tôi.

Con dao này dường như đã hấp dẫn gã.

Tấn công không được đã làm cho lòng tôi rối loạn.

Nhưng vào lúc này, người rơm thế thân cuối cùng cũng ra tay.

Chộp một phát trực tiếp bắt được cổ tay đang cầm dao của tôi.

Thấy thế, tôi liền muốn đạp gã một cước.

Nhưng mà tốc độ của tên kia nhanh hơn, gã đã đá một cước vào bụng tôi.

Chân của gã tuy được bện bằng rơm nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn.

Tôi chỉ cảm thấy bụng đau đớn như bị xé rách, nửa người dưới không còn chút sức lực.

Đồng thời, tay đối phương cũng hơi dùng lực.

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, gã trực tiếp bẻ cổ tay tôi đang cầm Linh Đao đến trật khớp.

“A!" Tôi theo bản năng mà kêu thảm một tiếng, toàn thân run rẩy.

Linh Đao lập tức rơi xuống đất, nhưng tên đó lại đá tôi văng ra xa.

Đồng thời đạp tôi ngã xuống đất.

Cùng lúc đó ba tên người rơm bất tử xuất hiện và sẵn sàng tấn công tôi.

Thấy vậy tôi liền biến sắc, cố chịu cơn đau lập tức xoay người né tránh, đồng thời liên tục lui về phía sau.

Vừa cố chịu đau vừa nắn lại cổ tay của mình.

Chỉ là bị trật khớp một chút nên không có việc gì lớn.

Tuy nhiên lúc này Linh Đao lại rơi vào trong tay tên yêu đạo.

Đối phương còn đang nghịch con dao, nhỏ giọng nói: "Dao tốt, dao tốt......"

Chết tiệt!

Nhưng tôi còn chưa kịp đoạt nó về thì mấy tên người rơm bất tử đã lao tới.

Tình huống này có chút bất ngờ, đã vượt qua tầm kiểm soát của tôi.

Hồ Mỹ đã bị mấy chục tên người rơm bao vây, còn tôi thì lại không phải là đối thủ của tên người rơm thế thân này.

Đối phương chỉ cần dùng một vài chiêu đơn giản đã đủ đánh bại tôi.

Tu vi của tên này sâu không lường được, ít nhất là cao hơn tôi không chỉ một cấp bậc.

Cho nên, lựa chọn tốt nhất là sử dụng Hồ bài, mời tiên gia của Hồ tộc tới hỗ trợ.

Nghĩ vậy tôi liền đạp ngã một tên người rơm bất tử đang tới gần.

Bình Luận (0)
Comment