Bằng không, các người đều sẽ bị bần đạo tra tấn cho tới chết..."
Gã nhàn nhạt mở miệng, không còn kích động như lúc trước.
Mà tôi nghe đến đó lại càng cắn chặt răng.
Tu vi mình không đủ, thực lực mình không được.
Chính mình thua thì những thứ này tôi đều nhận.
Nhưng mà, muốn tôi khuất phục gã thì tuyệt đối không có khả năng.
Ông đây thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Tôi tức giận liền nói một hơi: "Cút, cút con mẹ mày đi!”
“Hừ! Vẫn còn mạnh miệng à! Bần đạo muốn nhìn xem, cậu có thể kiên trì tới khi nào.”
Nói xong, trong tay lại kết ấn.
Cái loại đau khổ này càng thêm kịch liệt, giống như hồn phách của tôi đều đang run rẩy.
Tôi phát ra những tiếng kêu "A a a" thảm thiết, khó chịu đến cực hạn.
Tiểu Mạn nhìn tôi như vậy thì hốc mắt ngập nước.
Lúc này cô ấy đột nhiên buông tay tôi ra và đứng lên.
Cô ấy đối mặt với tên người rơm thế thân này, sau đó rất nghiêm túc, cũng mang theo một tia uy hiếp mở miệng nói: Tôi tên Triệu Tiểu Mạn, mẹ tôi là Triệu Ngọc, chủ tịch tập đoàn Triệu thị.
Tần Việt và Từ Phi, là hai người chú của tôi.
Hoa Nhụy, Xích Viêm Tuyết, là dì của tôi, cũng coi tôi như con ruột.
Bọn họ đều là cao nhân trong đạo môn.
Anh tốt nhất là thả Đinh Phàm, thả chúng tôi ra.
Nếu chúng tôi chết thì mẹ tôi, hai chú và hai dì của tôi.
Sẽ khiến cho anh chết không toàn thây, trọn đời không được siêu sinh.”
Tiểu Mạn trịnh trọng nói ra một đoạn như vậy, coi đây là cơ hội cuối cùng để chúng tôi chạy trốn.
Tuy rằng tôi bây giờ đang đau đớn khắp mình, nhưng Tiểu Mạn ở ngay bên cạnh nên tôi cũng nghe được đoạn này.
Gia thế của Tiểu Mạn, tôi đã nói qua nhiều lần.
Cô ấy là con gái nuôi của Triệu Ngọc, chủ tịch tập đoàn Triệu thị, cũng là cô con gái duy nhất.
Tập đoàn Triệu thị có tài lực hùng hậu, là tập đoàn thương mại siêu cấp số một trong nước.
Tập đoàn như vậy thì năng lực ẩn dấu phía sau cũng có thể tưởng tượng được.
Ngoài ra, lúc sau Tiểu Mạn còn nói đến bốn người.
Trong bốn người này, có ba cái tên tôi đều đã nghe qua.
Hơn nữa có người nào mà không phải là cường giả có năng lực siêu cấp trong Đạo môn, chỉ cần giậm chân một cái thì giới Đạo môn đều phải run rẩy.
Tần Việt, người đàn ông trung niên lần đầu tiên tôi gặp ở nhà Tiểu Mạn.
Mặt ngoài tuy cảm giác không có gì, nhưng lúc trước chỉ với nửa đoạn tàn thuốc mà suýt chút nữa đã khiến Dì Mỹ Nhân hồn phi phách tán.
Tu vi bực này, tất nhiên đã đạt tới Hóa Cảnh.
Từ Phi, kỳ danh càng là uy chấn Đạo môn, đạo hiệu Long Tuyền chân nhân, trường kiếm thiên nhai lưu lại vô tận truyền thuyết.
Trong nhận thức của tôi, tên của anh ấy vang dội nhất, uy danh lớn nhất.
Hoa Nhụy, lần đầu tiên tôi nghe được cái tên này là ở chỗ Hương Chúc Trương và Vạn Vi.
Đây là tục danh của giáo chủ Ngũ Độc giáo ở Miêu Cương, mặc dù tôi chưa từng tiếp xúc với Ngũ Độc giáo.
Nhưng Ngũ Độc Giáo lại uy chấn một phương ở Miêu Cương, hiện tại càng là một môn phái lớn trong Đạo môn.
Từ thủ đoạn dưỡng trùng của Vạn Vi lúc trước, có thể nhìn trộm một hai.
Mạnh mẽ chứng minh, lúc đó Vạn Vi, cũng chỉ là đệ tử nội môn mới vừa gia nhập Ngũ Độc giáo mà thôi.
Tuy rằng không biết Tiểu Mạn lúc này nói tới Hoa Nhụy, có phải là giáo chủ Ngũ Độc Giáo ở Miêu Cương không.
Nhưng nếu là thật thì đúng là khủng bố.
Về phần người cuối cùng "Xích Viêm Tuyết", tôi chưa từng nghe qua.
Nhưng ba người phía trước đều là người của Đạo môn, hơn nữa còn lợi hại như vậy, người thứ tư này chắc chắn cũng không kém nhiều lắm.
Tất nhiên là một tiền bối cường đại của Đạo môn mà tôi không biết.
Nếu là như vậy, thế lực của mẹ Tiểu Mạn cũng quá lớn rồi.
Không ngờ đều có liên hệ với nhiều nhân vật cường đại trong Đạo môn như vậy.
Trong lúc nhất thời, trong lòng tôi có chút rung động.
Trong nháy mắt này, thậm chí cũng quên đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Mạn.
Mà thế thân của tên yêu đạo đứng ở đối diện, sau khi nghe xong lời này.
Hai mắt cũng rõ ràng lóe ra một chút, biểu cảm xuất hiện một tia động dung.
Tôi vốn tưởng rằng, có thể gã đã bị lời nói của Tiểu Mạn dọa sợ.
Nhưng ai biết, người này lại đột nhiên đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó có chút kinh nghi mở miệng nói: "Cô nói cái gì? Cậu ta tên là Đinh Phàm?
******
Đột nhiên cái tên người rơm thế thân này.
Vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tôi, cũng hỏi ngược lại Tiểu Mạn.
Tuy rằng gương mặt kia là do bện thành từ rơm rạ, bên trên còn sơn màu xám.
Nhưng mà biểu cảm kia quả thực giống như đúc người sống, căn bản không có bất kỳ điểm gì khác biệt.
Hiển nhiên là ngay giờ này phút này gã đang vô cùng kinh hãi.
Tôi vẫn phải chịu đựng những cơn đau thấu xương, giống như muốn tra tấn vào tận xương tủy.
Trong miệng ngoại trừ phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết thì đã không thể nói ra nổi một chữ nào.
Mà Tiểu Mạn sau khi nghe nói như thế thì không khỏi sửng sốt một chút.
Cô ấy đã nói một chuỗi tên dài như vậy, nhưng người này.
Ánh mắt gã vẫn luôn dán lên người tôi, cảm giác có chút kỳ quái.
Nhưng mà, Tiểu Mạn cũng không để ý quá nhiều.
Cô ấy rất chắc chắn và nhanh chóng nói: "Đúng vậy, cậu ấy tên là Đinh Phàm, là một người trừ tà khác hẳn anh."
Tiểu Mạn rất kiên nghị, nhìn tôi nằm trên đất chịu đựng tra tấn.
Toàn thân phủ kín tơ máu màu đỏ thì nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Tên người rơm thế thân nghe xong thì thân thể rõ ràng run rẩy một chút.