Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1597

Chương 1597 Chương 1597

Lông mày hơi siết chặt, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Đinh Phàm, Đinh Phàm..."

Lập tức, giọng gã bỗng trở nên gấp gáp, vội vàng mở miệng hỏi Tiểu Mạn: "Cô nói cho tôi biết, nhà cậu ấy ở nơi nào, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Mặc dù Tiểu Mạn không biết vì sao đối phương lại muốn điều tra thân phận của tôi.

Nhưng bây giờ chúng tôi đã rơi vào trong tay người ta.

Bây giờ gã chỉ cần ra lệnh một tiếng thì ba người chúng tôi đều sẽ bị giết chết.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tiểu Mạn cũng chỉ có thể mở miệng trả lời: "Đinh Phàm nhà ở trấn Thanh Thạch, năm nay 24 tuổi."

Lời nói vừa dứt, tên người rơm đứng ở bên cạnh hoàn toàn biến sắc, vô cùng kinh ngạc mở miệng nói: "Thanh, trấn Thanh Thạch, hai, hai mươi bốn tuổi......"

Lúc nói ra lời này, thanh âm của gã giống như đang run rẩy.

Dường như vào giờ phút này cảm xúc cũa gã đang dao động rất kịch liệt.

Tiểu Mạn hơi khó hiểu, Hồ Mỹ ở xa thấy thế thì cũng không biết nói gì.

Thậm chí tôi đang đau đớn, cũng không biết vì sao.

Sau khi gã nghe tên của tôi liền có phản ứng đó.

Người rơm thế thân sau khi đọc thầm một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Thủ ấn biến hóa, cuối cùng điểm về phía tôi: "Cấp cấp như luật lệnh, giải."

Vừa dứt lời, bùa chú màu đỏ xuất hiện trên mi tâm của tôi trong nháy mắt đã biến mất.

Theo đó, những đường vân như mạng nhện màu đỏ lấy nó làm trung tâm cũng nhanh chóng biến mất theo.

Chỉ trong chốc lát, huyết vân đỏ rực khắp người tôi cũng hoàn toàn biến mất.

Sau đó thì cảm giác đau đớn toàn thân cũng dừng lại.

Tiếng rên la nhỏ dần, tôi nằm bẹp trên mặt đất.

Ngực phập phồng liên tục, thở hổn hển như đã sức cùng lực kiệt.

Tiểu Mạn thấy thế thì vội vàng ngồi xổm xuống.

“Đinh Nguyên Bảo, bây giờ cậu thấy khá hơn chưa? Trong người thế nào rồi?"

Thấy bộ dáng Tiểu Mạn quan tâm tôi, cho dù thân thể đau đớn nhưng trong lòng cũng rất ấm áp.

Tôi cố nặn ra một nụ cười với cô ấy, tự nhận là rất chói lọi.

Bởi vì những chỗ đau nhức trên thân thể lúc nãy, lúc này cười như vậy thật không được tự nhiên.

Da mặt co quắp vài cái, mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Tớ, tớ không sao."

Tôi vừa nói xong, thì người rơm thế thân kia liền mở miệng nói với tôi: "Đinh Phàm, sư phụ của cậu có phải tên là Đinh Hữu Thiện không?"

Nghe nói như thế, tôi nhìn về phía gã.

“Anh biết sư phụ tôi?” Nói xong, tôi liền muốn đứng dậy.

Tiểu Mạn thấy tôi muốn đứng lên thì đỡ lấy tôi.

Tôi loạng choạng đứng dậy, cũng không cố kỵ vết máu trên người, cùng với làn da đang chảy máu bên ngoài.

Tên người rơm thấy tôi trả lời như vậy thì khóe miệng khẽ nhếch, tựa như đang cười.

Thế nhưng, gã không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.

Chỉ nói rằng: "Cậu muốn sống không?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy khiến tôi cứ ngỡ như đang mơ.

Đây không phải nói nhảm sao?

Có ai mà muốn chết đâu chứ?

Thế nhưng gạ sẽ có lòng tốt mà thả chúng tôi đi sao?

Chẳng lẽ là bởi vì Tiểu Mạn thuận miệng nói ra mấy cái tên của các vị tiền bối kia?

Vì vậy đã khiến tên yêu đạo này khiếp sợ?

Hiển nhiên đó là điều không thể, nếu như tôi mà là gã.

Mặc kệ điều Tiểu Mạn nói là thật hay giả, càng không có khả năng thả chúng tôi rời đi.

Bởi vì Tiểu Mạn có hậu thuẫn sâu xa như vậy, nếu lúc này mà thả chúng tôi đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng.

Ngày sau mấy tiền bối ở Đạo môn đuổi giết gã, gã còn đường sống sao?

Giết chúng tôi ở đây để bịt miệng. Sau đó tiêu hủy thi thể, xóa mọi dấu vết đồng thời luyện hóa hồn phách thì về sau ai biết được?

Vì vậy, tôi nghĩ rằng tên này chắc chắn có mục đích của mình.

Nhưng bất kể là mục đích gì, trước mắt chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng cho Tiểu Mạn và Hồ Mỹ, tôi đều nguyện ý tiếp nhận.

Cho nên tôi rất thẳng thắn trả lời: "Chỉ cần anh buông tha Tiểu Mạn và Tiểu Mỹ, tôi có thể đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của anh. Kể cả việc lập tức tự sát."

Lúc tôi nói ra những lời này thì không hề có chút do dự.

Bởi vì Hồ Mỹ và Tiểu Mạn đều là do tôi mang đến, hiện tại sống chết trước mắt.

Chúng tôi đã không có bất kỳ biện pháp cầu sinh nào, tính mạng đều nằm trong tay tên người rơm thế thân này.

Sống chết một đường, nếu như có thể bảo vệ hai người bọn họ, tôi chết cũng đáng.

Trong đầu tôi nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Mạn ở bên cạnh nghe xong thì gắt gao nhìn về phía tôi nói: "Không, tớ sẽ không để cho cậu chết. Muốn chết thì chúng ta chết cùng một chỗ!"

“Hừ! Anh cho rằng Hồ Mỹ tôi là loại hồ ly gì?

Nếu anh chết, tôi cũng chẳng còn mặt mũi mà trở về núi Hồ.

Nhưng nếu gã dám giết chúng ta.

Hồ tộc của tôi ở chân trời góc biển, sẽ khiến gã vĩnh viễn không có ngày nào yên, cho đến khi thân tử đạo tiêu.”

Hồ Mỹ ở đằng xa hung tợn mở miệng.

Mà tên người rơm thế thân đứng ở đối diện tôi, lúc này đã bình tĩnh lại, không còn kinh ngạc cùng khẩn trương như trước.

Gã chắp hai tay sau lưng, dùng ánh mắt lóe ra ánh đỏ nhìn chằm chằm tôi.

"Không, không, bần đạo sẽ không để cho cậu chết.

Bần đạo cũng sẽ không giết vị hồng nhan tri kỷ này của cậu, cùng với vị Hồ tiên sống chết bảo vệ cậu.

Hiện tại bần đạo đã thay đổi sự chủ ý.

Không muốn giết các người nữa, các người đi đi!”

Đối phương đột nhiên nói ra lời này đã khiến tôi ngơ ngác.

Gì cơ? Cứ để chúng tôi đi như vậy sao? Còn không đưa ra bất cứ điều kiện gì?

Đã trải qua nhiều chuyện, đối mặt với nhiều yêu đạo như vậy.

Bình Luận (0)
Comment