Lần nào không phải là một đường sinh tử, không màng sống chết chứ?
Nhưng hôm nay, hôm nay tình huống này là thế nào?
Tên này nói muốn thả chúng tôi, còn không đề cập tới bất cứ điều kiện gì.
Thậm chí gã vừa dứt lời đã vung tay về phía Hồ Mỹ.
Những cọng rơm quấn chặt người cô ấy trong nháy mắt đã buông ra.
Hồ Mỹ thấy rơm rạ rơi ra thì giãy dụa mãnh liệt.
Sau đó không hề do dự, rống lên một tiếng rồi nhào về phía tên người rơm thế thân kia.
Lúc này Hồ Mỹ có tốc độ cực nhanh, khoảng cách chừng mười mét, lại không có gì ngăn cản.
Nhưng mà trong nháy mắt sắp tới gần.
Cô ấy không chút do dự giơ lên móng vuốt to lớn sắc bén của hồ ly, một trảo liền vỗ về phía tên người rơm trước mặt chúng tôi.
Mà toàn thân gã vẫn bất động, chỉ đưa tay ra.
Bắt lấy cổ tay Hồ Mỹ, không đợi cô ấy có phản ứng đã vặn một cái.
“Ầm” một tiếng trầm đục. Hồ Mỹ lại bị tên người rơm này hất văng lên.
Sau đó nặng nề đập xuống đất.
“Tiểu, Tiểu Mỹ!”
Tôi kinh ngạc, liền muốn đi về phía trước.
Ai biết được yêu thuật vừa rồi có tác dụng phụ quá mạnh, tôi vừa mới bước ra một bước.
Trọng tâm cơ thể không vững suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Nếu không phải Tiểu Mạn nhanh tay lẹ mắt, chắc chắn tôi đã té ngã trên mặt đất.
Mà lúc này tên người rơm lại một cước giẫm lên mặt Hồ Mỹ.
Miệng thản nhiên cất lời:"Bần đạo đã nói là sẽ thả các người. Nếu vẫn không biết tốt xấu, bần đạo lập tức làm thịt cô......”
*****
Ngữ khí của tên người rơm lạnh nhạt, nhưng sát ý trong lời nói lại khiến lòng người phát lạnh.
Sau cú hất của gã, một thân yêu lực của Tiểu Mỹ dĩ nhiên đã bị rút sạch không còn.
Vốn là một hồ ly khổng lồ cao chừng hai mét, lúc này trực tiếp biến thành một hồ ly nhỏ màu đỏ đang hấp hối nằm trên mặt đất.
Tiểu Mạn đỡ tôi rồi vội vàng đi về phía trước, cuối cùng đi tới bên cạnh Hồ Mỹ.
“Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, cô thế nào rồi......”
Tôi sốt ruột nhìn chằm chằm Tiểu Mỹ, nhưng cô ấy chỉ há miệng sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Mà lúc này tên người rơm kia lại mở miệng nói: "Cô ta không chết được, bần đạo chỉ là tạm thời rút đi một ít yêu nguyên của cô ta.
Cho nên cô ta chỉ tạm thời hôn mê mà thôi!
Bây giờ cậu mang theo mấy thứ này và đi đi! Sau này cũng không được dính đến sự kiện giết người trên xe tang nữa.”
Nói xong, gã cư nhiên ném Linh Đao cùng với Hồ bài cho tôi.
Hơn nữa còn không hề quan tâm, chân chân chính chính mà ném cho tôi.
Thấy vậy trong lòng tôi lại cả kinh.
Đồng thời cũng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía người rơm.
Cái tên này, trong hồ lô cũa gã rốt cuộc bán thuốc gì vậy?
Chẳng lẽ gã là một tên biến thái, muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi chăng?
Để thỏa mãn lòng hư vinh của gã?
Cùng với dục vọng hành hạ đến chết?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Mạn thấy thế liền vội vàng mở miệng nói với tôi: “Đinh Nguyên Bảo, chúng ta đi, chúng ta đi mau......”
Nhưng tôi lại cau mày, cầm Hồ bài và Linh Đao trong tay, sau đó nói với người này: “Tại sao?
Sao anh lại thả tôi đi?
Mục đích thật sự của anh là gì?
Chẳng lẽ anh không sợ tôi dùng Hồ bài gọi Hồ tiên cường đại tới tìm anh báo thù?"
Tôi liên tiếp hỏi ra vài câu.
Ngay lúc này, tôi mơ hồ có một suy đoán.
Người này, người này có phải chính là vị sư huynh đã phản bội sư môn, đi tha hương cũng học được Hỏa Thiên Công của tôi?
Bởi vì vừa rồi có đủ loại dấu hiệu, cảm giác đều chứng minh cho điều này.
Gã biết Hỏa Thiên Công và ngạc nhiên khi nghe thấy tên tôi.
Tự lẩm bẩm tuổi tác của tôi rồi trực tiếp nói ra tên sư phụ Đinh Hữu Thiện của tôi.
Cuối cùng, sau khi gã nghe xong những thứ này, liền trực tiếp nói muốn thả chúng tôi đi.
Hoàn toàn không để ý tới mấy vị tiền bối trong miệng Tiểu Mạn nói lúc trước.
Giống như trong mắt gã, những vị tiền bối Đạo môn rất mạnh kia cũng không quan trọng bằng tên của tôi với sư phụ.
Quan trọng hơn là, ban đầu người này nói.
Trước kia gã đã rời khỏi nơi này, hiện tại lại trở về.
Tất cả những điều này, có phải vô cùng ăn khớp với vị sư huynh đã phản bội sư phụ, đi xa tha hương của tôi không?
Nhưng tôi không trực tiếp mở miệng hỏi.
Muốn xem gã sẽ trả lời như thế nào khi tôi hỏi mấy câu này.
Nhưng ai biết tên người rơm thế thân này, sau khi nghe xong câu hỏi của tôi.
Gã liền bật cười “Ha ha ha”.
"Cả đời bần đạo còn chưa từng sợ qua ai.
Hơn nữa, cậu xác định còn có thể tìm được tôi sao?"
Nói xong, ánh mắt đột nhiên lóe ra vài cái, hai tay của gã lập tức hợp lại.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, chỉ nghe một tiếng: "Sắc!"
Trong phút chốc, người rơm giống như người sống phát ra một âm thanh ngèn nghẹn, một ngọn lửa vô danh từ trong thân thể bốc lên.
“Anh, anh muốn làm gì?"
Nhìn thấy một màn như vậy khiến tôi rất kinh ngạc.
Nhưng ánh mắt của tên kia lại không có ánh sáng màu đỏ nữa.
Âm sát khí cũng vào giờ khắc này biến mất không còn dấu vết.
Hiển nhiên là tên yêu đạo này đã rời đi.
Gã kết thúc chú pháp thế thân này.
Không chỉ có như thế, mấy chục người rơm bất tử còn lại ở đây cũng đều bốc cháy.
Khi ngọn lửa xuất hiện, mấy tên người rơm. Thế nhưng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như người sống.
Đó là những quỷ hồn đã hợp nhất bên trong người rơm, và vì một lý do nào đó mà bọn chúng không thể rời khỏi nó.
Ngọn lửa từ người rơm có thể đốt cháy bọn chúng.