Nhưng kể từ khi tôi cho cô ấy ăn viên Địa Long Tiên quý giá cuối cùng, mọi chuyện đã khác.
Có thể là Hồ Mỹ đã bị tôi làm cảm động, hoặc là vì một nguyên nhân khác nào đó.
Tóm lại là thái độ của cô ấy với tôi đã tốt hơn không ít.
Trong vòng hơn một tháng đổ lại đây, hai chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn.
Sau khi tới nhà ga, tôi và Hồ Mỹ đứng chờ một lát.
Lão Phong chậm rãi đi tới, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hôm nay anh chàng này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, còn mang theo một chiếc kính râm.
Nhìn cũng rất phong cách, hơn nữa, anh chàng này lớn lên còn rất đẹp trai.
Cho nên, dọc theo đường đi cậu ấy đã thu hút được rất nhiều ánh mắt.
Thấy anh chàng này bước lại gần, tôi bước lên chào hỏi một câu.
Lão Phong khẽ gật đầu, thậm chí còn lười đến nỗi không thèm đáp trả tôi lấy một câu.
Từ lâu tôi đã quen với thái độ lạnh lùng, ít nói của lão Phong, nên cũng chẳng thèm chấp cậu ấy.
Tôi chỉ cầm di động lên, nhắn vài câu vào trong nhóm WeChat.
Thông báo chúng tôi đã tới nhà ga rồi, bây giờ đang chuẩn bị đi vào trong nội thành.
Chẳng mấy chốc, Từ Lâm Tĩnh cũng trả lời bằng một tin nhắn.
Tin nhắn là một vài biểu tượng cảm xúc đang khóc, sau đó là một tin nhắn thoại.
“Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Giọng điệu dần trở nên chán nản.
Nghe đến đó, tôi liền tò mò hỏi một câu:
“Từ Lâm Tĩnh, xảy ra chuyện gì vậy? Tối hôm qua cô lại tụt hạng à?”
“Ai tụt hạng chứ? Cả nhà anh mới bị tụt hạng đấy.
Là tam sư huynh của tôi tới rồi, bây giờ đang ở trong ký túc xá của chúng tôi!”
Từ Lâm Tĩnh dồn dập nói.
Vừa nghe thấy mấy chữ “Tam sư huynh” này, điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là biệt danh WeChat: Táng Ái (Chôn cất tình yêu) Tiểu Tuyết Tuyết.
Tôi không nhịn được mà bật cười:
“Chính là cái vị Smart tam sư huynh, Tống Sơn Hà kia của cô đó hả?”
“Không sai, chính là tam sư huynh - Tống Sơn Hà của tôi.
Lần này sư huynh tôi tới đây nhất định là sẽ quấn lấy tôi.
Đến lúc đó, nhất định anh ta sẽ phải tới công viên trò chơi với chúng ta.”
Từ Lâm Tĩnh vừa nói xong, Dương Tuyết đã gửi một tin nhắn thoại tới.
“Không thể dẫn anh ta đi cùng, tên này phiền chết đi được.”
“Tuyết sư tỷ, không dẫn theo e là không được đâu.
Tam sư huynh của em đã biết chúng ta muốn tới công viên giải trí, còn nói muốn cùng chị chơi trò vòng đu quay với chị.
Còn nói sẽ tặng cho chị một vòng xoay, là nghi thức cầu hôn của gia tộc Táng Ái…”
Bỗng nhiên nghe được một câu như thế, làm cho tôi suýt chút nữa cười sặc.
Gia tộc Táng Ái này thật sự không thể trêu vào, còn trò bánh xe thổ lộ cũng có thể được gọi là “Nghi thức bánh xoay”.
Sau đó, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết không ngừng nói chuyện xôi nổi ở trong nhóm, Dương Tuyết không ngừng phàn nàn, oán giận.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không có hứng thú với Tống Sơn Hà này, hơn nữa còn có chút phản cảm với anh ta.
Nhưng ai bảo anh ta là tam sư huynh của Từ Lâm Tĩnh cơ chứ!
Thỉnh thoảng Từ Lâm Tĩnh còn nói tốt cho vị Smart tam sư huynh - Tống Sơn Hà này, hoà giải giúp anh ta.
Sau khi hai cô gái bàn bạc với nhau, cuối cùng Dương Tuyết cũng đồng ý để Tống Sơn Hà đi cùng.
Nhưng Dương Tuyết nói tuyệt đối sẽ không ở riêng với Tống Sơn Hà, cũng sẽ không chơi cùng anh ta bất cứ trò nào.
Tôi lắng nghe mấy tin nhắn thoại của hai cô này này, không khỏi cười một trận.
Nhưng là một người ngoài cuộc, tôi cũng không tiện xen mồn vào, rốt cuộc thì Tống Sơn Hà này cũng chỉ theo đuổi Dương Tuyết mà thôi.
Hơn nữa, Tống Sơn Hà này không giống với những tên phú nhị đại kia, anh ta theo đuổi người khác, nhưng cũng không làm gì quá đáng.
Chỉ là da mặt có hơi dày mà thôi.
Về khuyết điểm của anh ta, e là do di truyền từ gia tộc Táng Ái kia thôi.
Nhìn một lúc, chúng tôi cũng đã lên đường.
Không bao lâu, ba người chúng tôi đã tới nội thành.
Lúc này đã là 8 giờ 20 phút, cho nên chúng tôi bắt một chiếc taxi khác và đi thẳng đến công viên trò chơi.
Công viên trò chơi Thanh Thạch là khu vui chơi lớn nhất trong những thành phố xung quanh đây.
Bên trong có rất nhiều trò chơi khác nhau.
Trong đó, nổi tiếng nhất chính là ngôi nhà quỷ ám trong công viên giải trí.
Ngôi nhà quỷ này không chỉ có quy mô lớn mà các vật phẩm trong đó cũng được cập nhật liên tục.
Trước đây có một bài đăng về dự án ngôi nhà quỷ ám này, một năm nó được đổi mới tới ba lần.
Hơn nữa nội dung mỗi lần cũng rất khác nhau, luôn mang đến cho người chơi những trải nghiệm mới mẻ và bất ngờ.
Nếu phải nói về toàn bộ công viên giải trí, điều duy nhất khiến tôi quan tâm có lẽ là ngôi nhà quỷ ám này.
Trong khi đang suy nghĩ, tôi ngồi trong xe thảo luận với lão Phong về ngôi nhà quỷ ám nổi tiếng kia.
Tôi hỏi lão Phong có hứng thú hay không, lão Phong trả lời rất đơn giản.
Cậu ấy nói có thể chơi thử một chút.
Nhưng lão Phong vừa dứt lời, tài xế taxi đã nói:
“Hai chàng trai trẻ này, nếu các cậu muốn vào trong ngôi nhà quỷ kia chơi, thì phải nghĩ cho kỹ. Trong đó vô cùng đáng sợ đấy.”
Nghe người tài xế kia nói xong, còn dặn đi dặn lại nói đó rất đáng sợ, tôi càng thấy hứng thú hơn.
Phải biết rằng chúng tôi làm việc liên quan tới tang sự, chính là giao tiếp với người đã khuất.
Đáng sợ ư? Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn cả quỷ thật được sao?
Cho nên, tôi nghiêm túc hỏi lại:
“Sư phụ, anh đã từng tới nhà quỷ kia rồi à?”
“Ai! Đi rồi, chính là tháng trước.