Tôi và lão Phong thấy cảnh này, cơ mặt đều giật liên hồi.
Gu thẩm mỹ “đặc biệt” thế này, chúng tôi thật sự không tài nào thẩm nổi.
Tên nhãi kia vừa mới bước xuống xe, nhìn về phía chúng tôi, đã lập tức dán mắt vào Dương Tuyết.
Lúc này anh ta rất hưng phấn, liên tục vẫy tay:
“Tuyết sư muội, em Tuyết!”
Vừa nói, tên kia vừa chạy chậm về phía chúng tôi.
Dương Tuyết thấy Tống Sơn Hà, lập tức trợn trắng cả mắt.
Gương mặt mới vừa rồi còn đượm ý cười, lúc này đã hoàn toàn đen lại, trông rất khó coi.
Chẳng mấy chốc, Tống Sơn Hà đã chạy tới gần.
Lúc này anh ta vô cùng hưng phấn, vừa nhìn thấy Dương Tuyết liền vui vẻ cười nói:
“Tuyết sư muội, em thấy không, chúng ta gặp lại nhau.”
“Tôi thà không gặp còn hơn!”
Dương Tuyết không khách khí mở miệng.
Tôi, lão Phong và những người khác thì xấu hổ đứng một bên, cũng không dám nói thêm câu nào.
Nhưng Tống Sơn Hà kia có thể không quan tâm tới thái độ của Dương Tuyết, cũng không tỏ ra tức giận.
Anh ta tiếp tục nói:
“Tuyết sư muội, em nghĩ thế nào về ngoại hình của anh hôm nay?”
“Không ra cái gì cả!”
Dương Tuyết tiếp tục hằn học.
Tống Sơn Hà vẫn không biết xấu hổ, còn nói tiếp:
“Tuyết sư muội, em nhìn mái tóc mào gà đỏ của anh đi.
Đây là do đích thân thợ cắt tóc trong gia tộc anh làm đó, ngay cả khuyên tai, khoen mũi và vòng cổ của anh cũng vậy.
Đúng rồi, còn có một sự kiện vui khác đáng để vui mừng.
Bây giờ anh đã được thăng chức thành Táng Ái thân vương, Tuyết sư muội, em có muốn gia nhập vào gia tộc của bọn anh không?
Với điều kiện của em, nhất định có thể trở thành người đẹp số một trong gia tộc…”
Tống Sơn Hà kích động nói không ngừng, nước miếng bay tứ tung, không tài nào kiềm chế lại được.
Nhưng nghe đến đó, tôi thật sự không thể nhịn cười tiếp được nữa.
Tôi lập tức ôm bụng cười “Ha ha ha”.
Mẹ nó, lại còn quý tộc với chả thân vương, anh tính làm ông đây cười chết à?
Không chỉ có tôi, đến cả người tính tình lạnh lùng như lão Phong lúc này cũng không nhịn được nổi.
Trên mặt lão Phong lúc này cũng lộ ra nụ cười thâm thuý, hiển nhiên là cậu ấy không thể nào hiểu nối được vị Smart Tống Sơn Hà này cùng văn hoá Smart của anh ta.
Nhưng Tống Sơn Hà này đã là quý tộc của gia tộc Smart Táng Ái, hiện còn được phong lên chức thân vương.
Anh ta đương nhiên rất ngưỡng mộ và tôn sùng gia tộc của mình.
Giờ phút này, thấy tôi cùng lão Phong cười phá lên như thế, anh ta lập tức có chút khó chịu.
Thêm nữa, trước đó tôi đã đánh bại anh ta trên võ đài, mà tên này lại vẫn luôn coi tôi như tình địch của mình.
Vì thế anh ta lập tức bùng nổ:
“Đinh Phàm, mày cười cái rắm gì.
Mày hiểu được văn hoá của Tàng Ái không? Mày hiểu được ý nghĩa chân chính của chữ Smart kia không?
Thật là con người ngu dốt.”
Tống Sơn Hà mắng tôi chẳng chút kiêng nể nào, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy tức giận dù chỉ là một chút.
Thậm chí, tôi còn cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Sơn Hà, tôi đành cố bày ra dáng vẻ đứng đắn.
Tôi còn nói:
“Không có, thật ngại quá, tôi thật sự không thể nhịn cười được nổi.
Đúng là tôi không thể hiểu được gia tộc Táng Ái của các anh, văn hoá Smart văn gì đó tôi cũng chẳng biết.
Nhưng mà, nhưng mà, tôi rất khâm phục cái đầu như Phượng Vũ Cửu Thiên ngâm nước kia của anh…”
Vừa dứt lời, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.
Lại lần nữa ôm bụng, cười “ha ha” phá lên.
Không chỉ có tôi, có cả lão Phong, Dương Tuyết, thậm chí là Từ Lâm Tĩnh cũng bị lời nói của tôi chọc cười.
Chỉ có Hồ Mỹ không biết gì là ngơ ngớ đứng bên cạnh nhìn chúng tôi mà thôi.
Từ Lâm Tĩnh là sư muội của Tống Sơn Hà, thế mà giờ phút này lại “phụt” cười một tiếng.
Sau đó, cô ấy vội vàng dùng tay che miệng lại, không dám để tiếng cười lọt ra.
Tống Sơn Hà thấy chúng tôi như vậy, rất tức giận.
Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy chính sư muội của mình cũng bật cười theo chúng tôi.
Tống Sơn Hà lập tức quay đầu lại hỏi Từ Lâm Tĩnh:
“Sư muội, sao em lại cười?”
“Sư huynh, em không có…”
Từ Lâm Tĩnh bày ra dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Nhưng Tống Sơn Hà lại không thèm để ý đến cô ấy, mà quay lại nhìn tôi.
“Đinh Phàm, tao muốn quyết đấu với mày, bài Phượng Vũ Cửu Thiên.
Ở ngay tại đây, tao sẽ dùng chiến ca của gia tộc Táng Ái bọn tao, đánh bại mày hoàn toàn!”
Khi Tống Sơn Hà nói ra những lời này, rất nghiêm túc, thậm chí đã đạt tới đỉnh cao của sự nghiêm túc.
Nhưng nhìn thấy anh ta như vậy, tôi càng cười lớn hơn.
Tôi là chó, tôi xin thua, anh thắng rồi!
Trước cổng công viên trò chơi này, ở nơi đông người thế này, thế mà bảo tôi thi đấu với tên ngốc nhà anh sao?
Tôi xin nhận thua luôn vậy.
Chỉ có mình Hồ Mỹ vẫn không hiểu mô tê gì!
Cô ấy là một con hồ ly, mới ra khỏi núi được hai ngày nay mà thôi.
Cho nên cô ấy căn bản không hiểu mấy thứ như Smart, Táng Ái, Phượng Vũ Cửu Thiên là cái gì.
Lúc này, nghe thấy Tống Sơn Hà muốn quyết đấu với tôi, sắc mặt của Hồ Mỹ nháy mắt đã trầm xuống.
Ngay cả đôi mắt của con người cũng đã biến thành đôi mắt dọc đặc trưng của loài hồ ly.
Bên cạnh khoé miệng còn mơ hồ xuất hiện cả răng nanh của hồ ly.
Cô ấy cũng mặc kệ Tống Sơn Hà kia có phải là sư huynh của Từ Lâm Tĩnh hay không.
Nhiệm vụ của Hồ Mỹ chính là bảo vệ tôi.
Loại bỏ một số mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với tôi, cho nên cô ấy chỉ đang chờ một câu của tôi nữa thôi.