Hồ Mỹ sẽ không chút do dự mà tấn công Tống Sơn Hà ngay, hơn nữa còn phải đánh tới mức anh chết tôi sống mới thôi.
Khi tôi phát hiện ra dáng vẻ đó của Hồ Mỹ, đã vội vàng đưa mắt ra hiệu với cô ấy.
Nhưng nói thật, tôi thấy rất cảm động.
Tuy nhiên, lúc này tôi cũng không nói gì nhiều với cô ấy, mà chỉ xua tay với Tống Sơn Hà:
“Không không không, tôi nhận thua.”
“Không được, tao muốn quyết đấu với mày. Phượng Vũ Cửu Thiên!”
Tống Sơn Hà nóng nảy đáp lại.
Có lẽ anh ta cho rằng, trong mắt chúng tôi, Phượng Vũ Cửu Thiên gì đó, chẳng khắc gì mào gà trên đầu mình.
Muốn theo phong cách đó phải mang khoen mũi, đeo xích sắt, cảm giác chẳng khác nào một tên ngốc.
Nhưng trong Tống Sơn Hà này, có lẽ đó chính là một phong cách rất thời thượng.
Xét cho cùng, có một vị danh nhân đã từng nói: một vạn người, có một vạn loại sùng bái.
Nhưng chưa chờ tôi kịp trả lời, Dương Tuyết đã bỗng nhiên lên tiếng:
“Thôi, so cái gì mà so.
Đinh Phàm, vào trong với tôi đi!”
Nói xong, Dương Tuyết không thèm để ý đến sắc mặt của Tống Sơn Hà.
Cô ấy dẫm lên đôi giày cao gót, nắm tay tôi đi về phía cổng soát vé.
Tống Sơn Hà trợn mắt, bị chọc tức đến nỗi muốn phun lửa.
Suýt chút nữa anh ta còn muốn luân chuyển đạo khí, muốn xông lên quyết một trận sinh tử với tôi…
*****
Sự việc của Tống Sơn Hà chỉ là một nốt nhạc đệm rất nhỏ trong ngày hôm nay.
Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh, Tống Sơn Hà thực sự quan tâm đến Dương Tuyết.
Đồng thời, anh ta cũng tôn sùng văn hóa Smart của mình.
Lúc này, Dương Tuyết đã kéo tay tôi đến cổng soát vé, cho nên cuộc tranh cãi của tôi và Tống Sơn Hà cũng theo đó mà dừng lại.
Sau khi tôi rời đi, Hồ Mỹ cùng lão Phong cũng trực tiếp đi theo.
Chỉ có Từ Lâm Tĩnh đang nhìn Tống Sơn Hà chằm chằm, mắt thấy anh ta lại sắp sửa nổi giận, Từ Lâm Tĩnh đành nói:
“Sư huynh, anh nhất định phải giữ bình tĩnh đấy! Tuyệt đối không được làm bậy!”
Tống Sơn Hà nghiến răng “ken két”..
Giờ lại bỗng nhiên nghe được lời của Từ Lâm Tĩnh, anh ta trực tiếp nhìn về phía Từ Lâm Tĩnh.
Sau đó lên tiếng:
“Yên tâm, anh sẽ bình tĩnh! Sẽ không động tay động chân đâu.”
Từ Lâm Tĩnh nghe xong, thở dài một tiếng.
“Vậy là tốt rồi, nếu không Đinh Phàm có thể sẽ đánh chết anh!”
Từ Lâm Tĩnh vô tư nói ra một câu như vậy, sau đó vội xoay người đuổi theo mấy người chúng tôi.
Chỉ có Tống Sơn Hà nghe xong thì suýt chút nữa không chịu được mà phun ra một ngụm máu.
Cả khuôn mặt anh ta đều đã đen lại, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn về phía chúng tôi.
Mà chúng tôi ở bên này đã đi qua cổng soát vé, bước vào trong công viên giải trí.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, cho nên trong công viên trò chơi có rất nhiều người.
Nhìn thoáng qua, có một vài nhân vật hoạt hình.
Lúc này, họ đang giao lưu với du khách hoặc chụp ảnh với họ.
Ngoài ra, trước mặt chúng tôi còn có một vòng xoay ngựa gỗ.
Hồ Mỹ vừa nhìn thấy thứ này, lập tức trở nên phấn khích hẳn lên.
“Đinh Phàm, Đinh Phàm.
Tôi muốn chơi cái này, tôi muốn chơi cái này.”
Hồ Mỹ nhảy cẫng lên, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh đứng bên cạnh thấy thế cũng rất hưng phấn.
Dường như cô gái nào cũng đều thích chơi mấy trò thế này.
Cho nên tôi chỉ có thể nhận lệnh mà đi mua vé, nói thật, tôi chẳng có chút hứng thú nào với cái trò này.
Còn về phần lão Phong, thế nào cũng được.
Kết quả là hai người đàn ông, thêm cả Tống Sơn Hà vừa mới đuổi tới kịp, đều phải ngồi cùng nhau.
Còn mấy cô gái kia thì vui vẻ ngồi lên ngựa gỗ, chụp nhiều bức ảnh selfie khác nhau.
Chỉ có tôi là khi chơi trò ngựa gỗ này, bỗng cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục chơi hết trò này đến trò khác.
Ví dụ như bắn bóng bay, tàu cướp biển,… tóm lại là đủ thứ.
Nhưng điều đáng nói là, anh chàng họ Phong kia khi chơi ném vòng đã bộc lộ hết tài năng của mình, đúng là rất trâu bò.
Cậu ấy ném phát nào ăn tiền phát đó.
Làm cho ông chủ trò chơi này nhìn mà tái hết cả mặt, suýt chút nữa còn chửi ầm lên…
Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.
Tới giữa trưa, chúng tôi tuỳ tiện ăn một bữa tại công viên giải trí, sau đó chuẩn bị tới tới khu vực duy nhất mà tôi vẫn luôn mong chờ.
Nhà quỷ.
Chủ đề ngôi nhà quỷ ám trong công viên giải trí có không gian rất lớn, cũng là nơi rất được du khách yêu thích.
Và mỗi lần chỉ có bảy người có thể vào trong, thời gian giới hạn thường sẽ là hơn 20 phút.
Hơn nữa, mỗi người sẽ bị thu 300 tệ tiền phí vào cửa, có thể nói là khá đắt đỏ.
Tất cả những điều này đều được viết trên tờ rơi của công viên giải trí.
Vì vậy, chúng tôi đã đi theo chỉ dẫn ở trên tờ rơi và nhanh chóng đến được vị trí của ngôi nhà quỷ ám.
Vị trí của ngôi nhà quỷ ám này nằm ở ngọn đồi phía sau công viên giải trí.
Nơi này u ám hơn nhiều những khu trò chơi còn lại trong công viên.
Hơn nữa, để tạo không khí phù hợp, ban tổ chức đã sắp xếp một số NPC yêu ma quỷ quái do người thật hóa trang thành đứng ven đường tới nhà quỷ.
Khi chúng tôi đến lối vào của ngôi nhà quỷ, phát hiện đã có rất nhiều người xếp hàng ở đây rồi.
Vì để trải nghiệm được trò chơi này, chúng tôi cũng chỉ có thể đứng xếp hàng như bao người còn lại.
Tống Sơn Hà đã biết được tôi rất mong chờ được trải nghiệm trò chơi này.
Cho nên khi đứng xếp hàng, thằng nhãi hâm dở này lại bắt đầu chế giễu tôi:
“Tôi cũng không biết, trong một ngôi nhà quỷ như vậy thì có trò vui gì?