Những người còn lại có thể cũng nghĩ như vậy, chỉ là không ai nói ra.
Đúng lúc này, trong nhà quỷ đột nhiên vang lên một giọng nữ lạnh lùng:
“Chúng ta sống cùng giường và chết cùng một huyệt. Quan nhân*, người đã trở về rồi sao?”
(Quan nhân: nghĩa đen là người có chức vụ chính thức, không phải người bình thường. Về sau, “quan nhân” trở thành tôn xưng khi người vợ gọi chồng. )
Dựa theo chủ đề của nhà quỷ này, chủ đề của tầng một chính là minh hôn.
Nghe giọng nói này, hẳn là do nữ quỷ tạo ra, còn mang theo cả tiếng vọng nữa.
Sau khi âm thanh này cất lên, có một trận gió lạnh thổi tới.
Nhưng mà cơn gió này không phải do âm khí tạo nên, mà là gió từ điều hòa.
Bởi vậy có thể thấy được, người thiết kế ngôi nhà quỷ này thực sự rất có tâm.
Thế nhưng, ngay cả khi đã biết trận gió lạnh kia là nhân tạo, mấy người chúng tôi vẫn cảm nhận được một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Khi tôi nhìn thấy chiếc kính nhỏ, toàn thân tôi run lên.
Nhưng mà lúc này chúng tôi mới chỉ vừa bước vào trong nhà quỷ, cho nên tôi đã cố gắng trấn an bản thân.
Mọi người bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mới vừa đi được 10 mét, một bản nhạc kỳ quái lại vang lên.
Bản nhạc nghe vô cùng buồn bã, tạo cho người ta cảm giác bi thương và bàng hoàng.
Ngay khi bản nhạc này bắt đầu vang lên, người đàn ông đeo kính đã cau mày.
Sau đó ông ta nói:
“Là đoạn cắt trong một bản nhạc đã bị xoá, bảo sao gần đây ngôi nhà quỷ này đột nhiên trở nên nổi tiếng. Hoá ra là ở đây có phát một bản nhạc bị cấm.”
Đột nhiên nghe thấy người đàn ông đeo kính nói như vậy, tôi vô thức quay lại nhìn anh ta một cái.
Chẳng lẽ khúc nhạc vừa rồi còn có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Nhưng không đợi tôi kịp lên tiếng, Tống Sơn Hà đã giành hỏi trước:
“Này mắt kính, bản nhạc này nghe khá buồn. Rốt cuộc đây là bài gì mà lại bị cấm vậy? Nó nổi tiếng lắm sao?”
Người đàn ông đeo kính khẽ đẩy mắt kính lên, sau đó nói với vẻ mặt rất trịnh trọng.
“Bản nhạc này không chỉ nổi tiếng thôi đâu.
Đã có hơn 100 người tự sát sau khi nghe hết bản nhạc này, cậu thử nói xem như vậy nó có nổi tiếng được không?”
Vừa nghe được lời này, tôi cảm thấy nó hơi vô lý.
Chỉ nghe một bài hát mà có thể khiến người ta tự sát được sao? Anh đang nói đùa tôi đấy à?
Nghe một bài hát cùng lắm chỉ có thể khiến người ta buồn ngủ mà thôi.
Hiển nhiên là tôi không tin vào mấy lời này, nhưng ngay vào lúc này, Dương Tuyết đột nhiên nói:
“Bài hát này, là bài Thứ sáu màu đen đúng không? Tôi nghe nói, bản đầy đủ của bài này ở trên mạng đã bị xoá rồi.”
Người đàn ông đeo kính nghe Dương Tuyết nói như vậy, con ngươi rõ ràng đã giãn lớn ra.
Ngay sau, anh ta vội gật đầu, nói:
“Không sai, đây chính là bài Thứ sáu màu đen.
Tôi chính là một người thích trải nghiệm kinh dị.
Bài Thứ sáu màu đen này tôi đã từng được nghe qua một lần, còn là nghe bản tương đối hoàn chỉnh.
Bài hát đó chứa đầy những âm thanh thê lương, ai oán, còn vô cùng bi phẫn.
Và nó sử dụng rất nhiều âm thanh phụ, khiến cho mọi người phải chú ý lắng nghe.
Từ đó, nó đã vô tình tạo ra những suy nghĩ buồn bã, áp lực, thậm chí là cả suy nghĩ làm hại tới bản thân.
Trong dòng âm nhạc bi thương, bài hát này còn được coi là đỉnh cao.
Vì thế nó đã được liệt vào danh sách những bài hát bị cấm, không ngờ bên trong căn nhà quỷ này có phát loại nhạc như vậy.
Khó trách những vị du khách trước đó lại bị dọa cho sợ thành như vậy, hoá ra là bị bài hát này ảnh hướng đến cảm xúc.”
Người đàn ông đeo mặt kính nọ tự gọi mình là người trải nghiệm kinh dị, anh ta đã giới thiệu cho chúng tôi nghe một chút về dòng nhạc buồn này.
Tuy rằng tôi không hiểu gì về ca khúc tên là “Thứ sáu màu đen” này, nhưng sau khi nghe anh ta giới thiệu thì cũng có được một chút suy đoán.
Tôi đã đọc được quá nhiều cảm xúc tiêu cực từ ca từ của bài hát này, cảm giác này bi phẫn tới cùng cực, khiến cho người nghe rất khó thoát ra được.
Dương Tuyết ở bên cạnh nghe xong, cũng khẽ gật đầu.
“Cũng không có gì lạ, nếu không nó đã không bị cấm vậy.
Một bài hát bình thường không thể ẩn chứa nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy, hoá ra là dùng sóng hạ âm.”
“Tuyết sư tỷ, người thiết kế nhà quỷ này thật sự có thể tìm được một bản nhạc nền lợi hại như vậy ư.
Nghĩ đến khung cảnh được thiết kế tỏng này, em đoán cũng vô cùng đáng sợ.
Em đã háo hức không chờ nổi nữa rồi, chúng ta mau mau đi tiếp thôi!”
Từ Lâm Tĩnh trông có vẻ phấn khích, như thể cô ấy không hề bị âm nhạc ảnh hưởng chút nào.
Tống Sơn Hà cũng có vẻ kinh ngạc:
“Chúng ta đang làm gì vậy! Chỉ là một bài hát thôi mà, để tôi dẫn đường cho!”
Nói xong, Tống Sơn Hà trực tiếp đi lên trước dẫn đường.
Lúc anh ta đi ngang qua tôi, còn quay lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy khiêu khích.
Rồi anh ta chen lên phía trước.
Hồ Mỹ cùng lão Phong từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, cho đến khi chúng ta lại bước về phía trước.
Lão Phong nói với tôi:
“Lão Đinh, căn nhà này rất kỳ lạ.
Bản nhạc này này có lẽ thực sự lợi hại như những gì mà tên đeo kính kia nói, bởi vì ngay khi âm nhạc vừa xuất hiện, đã làm cho Hàn Tuyết Phong đang ngủ say phải bừng tỉnh…”
Giọng nói của lão Phong rất nhỏ, cố tình chỉ để cho mình tôi nghe thấy.
Nhưng sau khi nghe cậu ấy nói xong, trong lòng tôi lại vang lên một tiếng “lộp bộp”.