Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1634

Chương 1634 Chương 1634

Tôi nghĩ chuyện này hẳn không thể nào xảy ra được đâu!

Cùng lắm thì họ cũng chỉ dám để một người đóng giả vị bác sĩ kia, cầm theo một chiếc cưa điện giả đuổi theo du khách mà thôi!

Chẳng lẽ, nhà quỷ này còn dám sử dụng cưa điện thật à?

Nói sao thì nói, cho dù nơi này có đáng sợ đến đâu, cũng chỉ là một khu trong công viên trò chơi.

Còn về phần sát khí, tôi nghĩ chắc có một lệ quỷ nào đó đang nương nhờ trong đây thôi.

Nếu đi hết ba tầng ở đây, có lẽ chúng tôi có thể tìm ra được con quỷ nọ.

Sau khi đã nghĩ xong, tôi liền nói với mọi người:

“Chúng ta đi thôi! Chủ đề của tầng này là Quỷ cưa điện điên cuồng, nên hẳn sẽ có một người sắm vai Quỷ cưa điện đuổi theo chúng ta.

Chỉ cần chúng ta hoàn thành toàn bộ trò chơi, hẳn là có thể qua vòng rồi.”

Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình, rồi mới nói với mọi người.

Nhưng vừa mới dứt lời, thằng nhãi Tống Sơn Hà kia lại phản bác tôi:

“Vô nghĩa, tao còn cần mày phải nói ra à?”

Nói xong, Tống Sơn Hà trực tiếp đi về phía trước.

Nơi này là một bệnh viện đổ nát với những vết loang lổ.

Ngoài ra còn có một số chân và cánh tay bị gãy, thậm chí còn có mùi máu thật.

Có thể nói, cảnh tượng rất chân thật, rất phù hợp để dọa người.

Một ngôi nhà quỷ ám như vậy, tôi cảm thấy như có thể dựng thành một bộ phim kinh dị luôn cũng được.

Men theo lối đi nhỏ, chớp mắt một cái, chúng tôi đã tới trước cửa một phòng phẫu thuật.

Lúc này, cách một cái cửa kính, có mấy vị bác sĩ đang thực hiện một ca phẫu thuật.

Tôi chỉ có thể nghe được nhưng tiếng kêu mơ hồ: “Cứu mạng, cứu mạng”.

Bỗng nhiên, tôi thấy mấy bác sĩ bất ngờ khởi động cưa điện, định cắt chân bệnh nhân.

Chúng tôi đã trải qua chủ đề minh hôn ở tầng đầu tiên, cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng có ai cho là thật cả.

Cho dù có mùi máu tươi đi nữa, lúc này, tôi cũng không tin rằng đó là máu thật.

Có lẽ họ đang sử dụng mùi hương và các phương pháp khác để gây ra sự nhầm lẫn cho người chơi mà thôi.

Tiếng cưa điện cắt xuống tạo ra những âm thanh “két két két”.

Người bệnh nhân kia đã đau tới mức không thể thở nổi nữa, mà đám bác sĩ kia lại phát ra những tiếng cười “ha ha” điên loạn.

Cảnh này trong quá mức kinh khủng.

Nhưng lúc này, Hồ Mỹ đứng bên cạnh tôi lại đột nhiên cất tiếng, trên gương mặt cô ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc:

“Đối phương, đối phương là người sống.”

Vừa nghe Hồ Mỹ nói như thế, tôi ngây người ra mất một lúc.

“Người sống á?”

“Đúng vậy, đây chính là mùi của người sống. Chất lỏng chảy ra từ người anh ta đều là máu thật.”

Hồ Mỹ khiếp sợ lên tiếng.

Tôi đứng ở bên cạnh, cũng vô cùng kinh ngạc, liệu có phải Hồ Mỹ đã cảm nhận sai rồi hay không?

Tôi còn chưa kịp đáp lại, Tống Sơn Hà đã xen vào:

“Tôi nói con hồ yêu nhà cô, nơi này chính là nhà quỷ đó.

Cái gì ở đây cũng là giả hết, kể cả chuyện cô vừa nhìn thấy cũng vậy.

Cái gì mà máu thật chứ, có mà mũi cô có vấn đề thì có!”

Tống Sơn Hà mở miệng chẳng thèm để ý gì.

Nhưng sắc mặt của tôi đã tối đen lại, tôi hỏi một cách rất nghiêm túc:

“Tiểu Mỹ, cô có chắc chắn không?

Thứ chất lỏng đang chảy ra đó, thật sự là máu sao?”

“Tôi chắc chắn, đó chắc chắn là máu thật!

Hơn nữa, lửa dương trên người của người kia cũng đang giảm xuống rất nhanh, anh ta sẽ chết.”

Hồ Mỹ nói, dáng vẻ cũng vô cùng nghiêm túc.

Tôi và Hồ Mỹ đã ở chung với nhau lâu như vậy, cho nên tôi rất tin tưởng Hồ Mỹ.

Các giác quan của Hồ Mỹ còn chuẩn hơn cả Thiên Nhãn của đám chúng tôi.

Cô ấy nói đó chính là máu người thật, vậy thì phải đúng tới tám, chính phần.

Hơn nữa Hồ Mỹ là yêu, nên có thể cảm nhận được dương khí rất rõ ràng.

Cô ấy cho rằng lửa dương của bệnh nhân bị phẫu thuật trong phòng kia đang giảm xuống, thì nhất định không thể nào sai được.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi biết, mình nhất định phải ngăn cản mấy tên bác sĩ điên loạn kia lại.

Nếu không, người bệnh nhân kia không chỉ bị cắt cụt chân, mà chỉ chốc lát nữa thôi, anh ta chắc chắn sẽ mất cả mạng.

Trong nháy mắt, trong đầu tôi đã xuất hiện một suy nghĩ.

Tôi phải cứu người kia, hơn nữa còn phải nhanh lên.

Bởi vì trong đó, có một tên Quỷ cưa điện điên cuồng, gã đang muốn cắt cả cổ của người bệnh nhân kia.

Nhìn thấy cảnh ấy, tôi vội vàng lao vọt lên.

Tôi đạp vào cánh cửa hai cái, nhất định phải phá được cửa để vào cứu người.

Tống Sơn Hà thấy hành động của tôi, thế mà lại cười phá lên.

“Đinh Phàm, mày sợ rồi.

Mày thua, mày đã thua rồi!

Mấy thứ này đều con mẹ nó là giả hết, tất cả chỉ là đang diễn thôi.”

Tống Sơn Hà cười, anh ta căn bản không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Sau khi tôi lao lên, Hồ Mỹ cũng nhanh chóng chạy theo.

Lão Phong thấy hành động của tôi cùng Hồ Mỹ, vẫn chưa hiểu rõ mô tê gì.

Nhưng hai người chúng tôi mấy năm nay vẫn luôn phối hợp ăn ý với nhau, kề vai sát cánh để giết yêu diệt quỷ.

Lúc này, thấy tôi như thế, cậu ấy cũng không chần chừ thêm bất cứ giây phút nào.

Dương Tuyết là người tiếp theo nhanh chóng cảm nhận được sự bất ổn.

Từ Lâm Tĩnh cùng theo sát sau Dương Tuyết, chỉ để lại một mình tên hâm Tống Sơn Hà vẫn đang tuỳ tiện cợt nhả.

Khi tới trước cửa, tôi cố ý dùng sức đạp mấy cái.

Nhưng tôi phát hiện ra đây là cửa sắt, đá thế nào cũng không mở được.

Tiếng cưa điện vẫn vang lên, mà tiếng kêu cứu của bệnh nhân nọ thì càng lúc càng yếu.

Bình Luận (0)
Comment