Nhưng Dương Tuyết vừa mới dứt lời, đèn trong căn nhà quỷ này đã loé lên hai lần.
Sau đó, chúng tôi lập tức nghe được giọng nói của người phụ nữ tên Lâu Nguyệt –tự xưng là người thế kế của nhà quỷ này – vang lên trong những chiếc loa được bố trí quanh căn phòng phẫu thuật.
“Những nhà thám hiểm kinh dị, các bạn đã đột nhập vào một khu vực mà lẽ ra các bạn không nên bước vào.
Các bạn cũng đã giết chết những người khủng bố trung thành của tôi.
Cho nên, hiện tại tôi muốn thay đổi một số quy tắc.
Mối đe dọa kinh hoàng giờ đây đã chuyển thành nỗi kinh hoàng vì bị hành hạ đến chết.
Tiếp theo đây, các bạn sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết vô hình và sự trả thù tàn nhẫn của bác sĩ...
Mười giây đếm ngược, bắt đầu…”
Bỗng nghe được một đoạn như thế này, làm cho mặt tôi sa sầm lại.
Rõ ràng, cái kẻ tự xưng là nhà thiết kế tên là Lâu Nguyệt kia…
Hẳn chính là một ả biến thái đang theo đuổi giới hạn sợ hãi của con người.
Hoặc ả ta là một kẻ thích thưởng thức sự sợ hãi của người khác, từ đó mang lại cảm giác hay thoả mãn mặt nào đó trong tâm lý của ả.
Bây giờ ả ta đã nói rằng: “mối đe dọa kinh hoàng” tăng lên tới “nỗi kinh hoàng vì bị hành hạ đến chết”, điều này đương nhiên có nghĩa là mức độ nguy hiểm đã tăng lên.
Như vậy, mười giây sau, chúng tôi sẽ phải đối mặt với thứ gì đây?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ này xuất hiện bên trong đầu tôi.
Đếm ngược vẫn tiếp tục.
“Năm…”
“Bốn…”
“Ba…”
“…”
Trong bầu không khí căng thẳng này, mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Bởi vì chúng tôi cũng không biết, cái gọi là “nỗi kinh hoàng vì bị hành hạ đến chết” rốt cuộc sẽ đánh sợ đến mức nào.
Nỗi sợ do không biết gì, kỳ thực mới là nỗi kinh hoàng chân chính.
Trong lòng tôi lo lắng, thấp thỏm.
Cuối cùng, mười giây đếm ngược đã hết.
Một loạt những tiếng bước chân đột nhiên truyền đến tai tôi.
Qua cửa kính của phòng bệnh, chúng tôi nhìn thấy một kẻ điên mặc áo khoác trắng, cầm cưa máy đi ra ngoài.
Ngay khi tên điên đáng sợ này vừa xuất hiện, gã trừng mắt nhìn chúng tôi đang đứng trong phòng bệnh một cách hung tợn.
Đột nhiên, gã giận dữ gầm lên, rồi hét lên với chúng tôi:
“Những kẻ xâm nhập ngu dốt chúng mày vừa phá hoại cuộc phẫu thuật của tao.
Nhất định là chúng mày muốn cướp đoạt tư cách bác sĩ của tao, bây giờ tao muốn trừng phạt lũ chúng mày…”
Vừa dứt lời, tên nọ đã khởi động cưa điện trong tay.
Cưa máy chạy điên cuồng, phát ra âm thanh “Ô ô ô”.
Ngay lúc giọng nói này xuất hiện, đã có nhiều “bác sĩ” xuất hiện bên ngoài phòng bệnh.
Những âm thanh như thế này nối tiếp nhau vang lên, những tên Quỷ cưa điện điên cuồng mặc áo blouse trắng, tay cầm cưa điện lần lượt xuất hiện trước tầm mắt của chúng tôi.
Chỉ tính qua cũng thấy được số lượng rất nhiều.
Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát, số “người” vây quanh phòng bệnh đã lên tới khoảng 30 “người”.
Tôi cau mày, không nói chuyện, tiếp tục nhìn tình hình.
Bởi vì lão Phong và Dương Tuyết còn đang băng bó giúp nạn nhân, diện tích vết thương trên người nạn nhân quá lớn.
Toàn bộ cẳng chân của người nọ đều đã bị cưa đứt, cho nên, cho dù lão Phong đã dùng tới cách điểm huyệt để cầm máu, thì hiệu quả cũng chẳng khả quan là mấy.
Chúng tôi phải câu cho họ một khoảng thời gian nhất định, nếu không, nạn nhân sẽ chảy máu đến chết tại đây, trước khi được đưa đến bệnh viện điều trị.
Nhưng Tống Sơn Hà đứng ngay bên cạnh tôi thì lại không kiềm chế được:
“Mụ nội nó, chỉ một đám quỷ khôi mà cũng dám làm trò trước mặt bần đạo sao?”
Vừa dứt lời, Tống Sơn Hà bỗng nhiên vận chuyển đạo khí.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn, một luồng đạo khí mạnh mẽ bộc phát, tu vi của Tống Sơn Hà bắt ngờ đạt tới cảnh giới Đạo Quân sơ kỳ.
Tống Sơn Hà mới vừa luân chuyển đạo khí, liền nghe được một tiếng rít gào.
Có hai gã Quỷ cưa điện điên cuồng tay cầm cưa điện, trực tiếp lao vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy thế, Tống Sơn Hà cũng nhanh chóng lao lên.
Anh ta đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân sơ kỳ, lại còn là đệ tử của phái Mao Sơn.
Thực lực của Tống Sơn Hà đương nhiên không chỉ nằm ở lời nói. Nên khi đối mặt với đám quỷ khôi chỉ được tạo nên từ một tia sát khí, anh ta không hề sợ hãi.
Cơ bản là anh ta đối phó với đám quỷ khôi này dễ như trở bàn tay, chẳng gặp vấn đề gì.
Chỉ là số lượng của đám Quỷ cưa điện điên cuồng này quá nhiều, vừa giết được một tên đã lại có tên khác lao tới.
Hơn nữa, lúc này, có mấy tên Quỷ cưa điện đang điên cuồng đập phá cửa kính.
Chúng muốn đập vỡ cửa kính, sao đó vọt vào trong phòng bệnh.
Khả năng chịu lực của kính cũng có giới hạn, sau khi bị đám ma quỷ điên loạn kia đập phá một lúc, đã xuất hiện vài vết nứt.
Tiếp theo đó, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cửa kính đã bị đập vỡ.
Mấy chục tên quỷ khôi trên tay cầm cưa điện ở bên ngoài đang liều mạng trèo qua cửa kính, giơ cưa điện muốn vọt vào bên trong.
Như thể chúng đang muốn lao vào, cắt sạch tay chân, băm vằm chúng tôi thành ngàn mảnh…
*****
Nhìn đám quỷ khôi lao vào, Hồ Mỹ là người đầu tiên phản công lại.
Cô ấy giơ vuốt hồ ly lên, rồi gầm lên với đám quỷ khôi một tiếng “Ngao”.
Sau đó, Hồ Mỹ vọt thẳng lên.
Thấy vậy, tôi cũng không dám kề cà thêm nữa, cũng dồn hết khí tức trong người, nghênh chiến với đám quỷ khôi.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc mà tôi vận đạo khí, Tống Sơn Hà đứng cách đó không xa có thể cảm nhận được rõ ràng cường độ đạo khí trong cơ thể tôi.
Anh ta vô thức quay đầu lại nhìn tôi, phát hiện ra tu vi của tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân trung kỳ.