Mật độ cây cối bốn phía xung quanh rõ ràng đã giảm xuống đáng kể.
Từ xa, có thể mơ hồ nhìn thấy bức tường không còn được che lấp bởi cây cối như trước.
Hơn nữa, mặt trăng màu máu treo trên trời kia cũng đã thay đổi.
Trên đỉnh đầu chúng tôi lúc này không phải là trăng máu nữa, mà là một đoá hoa rất quái dị.
Đóa hoa kia nở rộ, màu đỏ tươi như máu.
Lại còn phát ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, dường như ánh sáng kia có tác dụng thôi miên.
Chỉ cần nhìn lên vài lần, liền khiến cho người ta có cảm giác mông lung, mờ ảo.
Vì lúc này Dương Tuyết đang sử dụng Thanh Tâm Chú, trong khoảng thời gian ngắn có đạo khí bảo vệ, cho nên cô ấy không bị ánh sáng kia thôi miên.
Nhìn thấy những hình ảnh này, Dương Tuyết đã lập tức hiểu ra.
Vừa rồi, kỳ thật chúng tôi chỉ chạy vòng quanh một chỗ.
Ngay từ khi chúng tôi bước vào trong tầng thứ ba của nhà quỷ này, đã bị đoá hoa kia mê hoặc.
Dương Tuyết hơi nhướng mày đẹp, nhanh chóng nói ra:
“Không sai, chúng ta đều đã rơi vào ảo giác.
Mà thứ đầu tiên chính là “ánh trăng” trong mắt mọi người kia.
Thực ra đó chỉ là một đoá hoa, phát ra ánh sáng huỳnh quang màu đỏ mà thôi.”
Vừa nghe được lời này, tôi lại thấy căng thẳng.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn lại, trăng máu vẫn là trăng máu.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một đạo cụ nào đó được cô ả thiết kế kia treo lên trên.
Không ngờ tới nó lại là một đoá hoa, chúng tôi vừa bước vào đã lọt trúng bẫy của người ta rồi.
Tôi hoảng sợ, vội vàng hỏi lại:
“Dương Tuyết, bây giờ chúng tôi phải làm gì? Chỉ có cô mới có thể phá giải ảo ảnh giúp chúng tôi mà thôi!”
Dương Tuyết nhìn lướt qua xung quanh một lượt, rồi lập tức nói:
“Mọi người nghe lời tôi chỉ huy, tôi dẫn mọi người đi về phía trước…”
Mọi người liên tục gật đầu, Dương Tuyết cũng không lảm nhảm vô nghĩa nữa.
Cô ấy bắt đầu nhanh chóng chỉ điểm cho chúng tôi đi về phía trước, nhưng những gì chúng tôi nhìn thấy lại có chút mâu thuẫn với những lời Dương Tuyết nói.
Ví dụ như Dương Tuyết nói đi về phía bên trái, nhưng bên trái lại xuất hiện một cái cây, khiến chúng tôi không thể đi được.
Đương nhiên, cái cây kia cũng chỉ là giả mà thôi.
Nếu thật sự đi về phía bên trái, cái cây kia sẽ lập tức biến mất.
Bởi vậy, mọi người tiếp tục nghe theo sự chỉ dẫn của Dương Tuyết.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã nhanh chóng tiếp cận được phần gốc của những thân dây leo và bông hoa đang treo trên không kia…
*****
Khi tới gần được gốc cây yêu kia, chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy được nó.
Trước mắt chúng tôi vẫn là một rừng cây, nhưng Dương Tuyết đã nói cho chúng tôi biết.
Ngay trước mặt chúng tôi khoảng mười mét, có một gốc dây leo màu đỏ to cỡ một thùng nước.
Những thân dây leo từng tấn công chúng tôi trước đó, hẳn là được mọc ra từ gốc cây này.
Gốc cây chính này cũng được liên kết với bông hoa màu đỏ như máu kia.
Khoảnh khắc chúng tôi tới gần gốc cây chính, nó bắt đầu vặn vẹo.
Bởi vì xung quanh bùng nổ yêu lực, cho nên ban đầu gốc cây này được che giấu khá kỹ.
Lúc này, một ảo ảnh lại xuất hiện.
Trong mắt chúng tôi, một thân cây to thấp thoáng hiện ra.
Cũng không để Dương Tuyết kịp nhìn rõ ràng, đối phương chợt ngừng phóng ra một lượng lớn yêu lực.
Gốc cây yêu kia một lần nữa biến mất trước mắt chúng tôi.
Chúng tôi cũng mơ hồ nhận ra, trên người đằng yêu (cây dây leo thành tinh) kia…
Thế mà có mười mấy thân dây leo đang điên cuồng mọc ra.
Sau đó, những thân dây leo này đồng loạt tấn công về phía chúng tôi, vì đám dây leo này có mang theo yêu lực, cho nên chúng không thể nào trốn thoát được khỏi đôi mắt của mấy người chúng tôi.
Rốt cuộc thì mấy người chúng tôi đều là những người trừ tà có đạo hạnh nhất định, lại còn có Thiên Nhãn, chứ không phải là những người thường chẳng có chút tu vi nào.
Nhìn những thân dây leo của đằng yêu tấn công tới, chúng tôi đều lần lượt ra tay, không dám chậm trễ.
Dương Tuyết vội vàng lên tiếng, điều khiển chúng tôi chiến đấu.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Dương Tuyết nói:
“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, Tống Sơn Hà, các anh đi về phía trước 30 mét để giúp tôi.
Tôi sẽ phá vỡ phép thuật của con đằng yêu này!”
Nghe Dương Tuyết nói xong, ba người chúng tôi không do dự thêm một chút nào.
Chúng tôi gật đầu một cái, rồi lập tức xông lên phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy thân dây leo đã phóng tới với tốc độ cực nhanh.
Những tiếng “Bá bá bá” như xé toạc không khí không ngừng vang lên, nếu bị đám đằng yêu này quật trúng, tôi thật không dám nghĩ tới hậu quả.
Có lẽ chúng tôi sẽ bị đâm thủng trong nháy mắt, hơn nữa, pháp khí và vũ khí trong tay cũng chẳng đủ dùng.
Lúc này, đối đầu với một đằng yêu như vậy, chúng tôi đã cố hết sức rồi.
Nhưng cũng may, tu vi của ba người chúng tôi đều cao hơn yêu quái kia, tất cả đều đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Hơn nữa, trong tay tôi còn có Linh Đao, tôi đã dùng nó làm mũi tên lao về phía trước.
Hành động của tôi cũng giảm bớt rất nhiều áp lực cho lão Phong và Tống Sơn Hà, trước mắt tôi lúc này chỉ có một thân cây mơ hồ.
Còn lại, chỉ là những thân dây leo đang không ngừng chuyển động, tấn công chúng tôi, chẳng khác nào những con rắn độc cả.
Trong nháy mắt, tôi đã đối diện với đám thân dây leo đó.
Linh Đao trong tay tôi không ngừng múa may, tạo ra những “Vèo vèo vèo” như xé gió, rồi tôi lần lượt cắt đứt từng thân dây leo.
Gốc cây chính kia không ngừng phát những tiếng rên rỉ.
Nó đang dốc toàn lực để ngăn cản chúng tôi, cho dù nó hoàn toàn không thể chống lại sự liên thủ của mấy người chúng tôi.