Rất nhanh, mấy người chúng tôi đã đến được trước gốc đằng yêu.
Tôi chỉ nghe Dương Tuyết ở phía sau quát khẽ một tiếng:
“Đinh Phàm, tránh ra!”
Không chút do dự, tôi né sang bên trái theo bản năng.
Ngay lúc tôi vừa tránh sang một bên, Dương Tuyết nhảy lên không trung, trong tay cô ấy còn cầm một lá bùa màu vàng, đột nhiên đập xuống.
Chỉ nghe “Bang” một tiếng, lá bùa màu vàng kia đã đập lên gốc chính của đằng yêu.
Dương Tuyết dùng một tay kết ấn, trong miệng quát lên một tiếng:
“Cấp tốc như luật lệnh, phá!”
Lá bùa màu vàng chợt lóe lên, xuất hiện một tiếng “Oanh” vang trời.
Sức mạnh chí dương trong lá bùa nháy mắt bùng nổ, tỏa ra khắp không gian.
Đằng yêu kia cũng nhận ra sự thay đổi trong không khí, nó kêu “ngao” một tiếng, nháy mắt hiện ra nguyên hình.
Gốc cây của đằng yêu đã bị thương, cho nên thuật thôi miên nó dùng trên người chúng tôi cũng mất đi tác dụng.
Mọi thứ trước mắt chúng tôi lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Mặt trăng màu máu vừa rồi còn toả sáng trên đầu chúng tôi, lúc này đã biến thành một đóa hoa với quầng sáng màu đỏ.
Dưới đó hoa kia là một thân dây leo thẳng tắp, nối thẳng tới gốc cây của đằng yêu.
Còn về phần đằng yêu kia, giữa thân nó đã xuất hiện một cái lỗ.
Chất lỏng màu đỏ tươi tiếp tục chảy ra từ cái lỗ ấy.
Toàn bộ quang cảnh ở tầng thứ ba cũng lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Nó chỉ là một vườn cây bình thường, không lớn lắm, diện tích chỉ rơi vào khoảng một ngàn mét vuông mà thôi.
Khác hoàn toàn với những ngọn núi và rừng cây rộng lớn mà chúng tôi đã thấy khi mới bước vào đây.
Lúc này, thuật thôi miên của đằng yêu đã bị phá, chúng tôi đã lấy lại tỉnh táo.
Tống Sơn Hà nhảy ra:
“Yêu nghiệt đáng chết, dám làm xằng làm bậy ở nơi này. Để xem ông đây có tiêu diệt mày không!”
Nói xong, Tống Sơn Hà lấy một lá bùa ra, rồi trực tiếp lao lên.
Anh ta muốn đập chết nó, hoàn toàn tiêu diệt đằng yêu này.
Nhưng nào ngờ, gốc đằng yêu này không chỉ không chết đi, mà đạo hạnh của nó còn đột nhiên tăng lên, vượt qua tưởng tượng của chúng tôi một chút.
Khoảnh khắc Tống Sơn Hà đến gần, gốc đằng yêu kia thế mà lại đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ.
Chỉ trong phút chốc, chúng tôi nhìn thấy nó biến thành hình người, sau đó cuống cuồng chạy trốn.
Nhìn thấy một màn này, tất cả chúng tôi đều bị dọa sợ ngây người.
Yêu quái này, mấy người chúng tôi đã ai nhìn thấy bao giờ?
Đến cả bản thân Hồ Mỹ là một hồ yêu chính hiệu, e là cũng chưa thấy bao giờ.
Một gốc đằng yêu mà có thể biến hoán thành hình người, vậy con yêu quái này chỉ sợ là một tai hoạ lớn.
Trước kia, tôi thường nghe sư phụ và những người khác nói chuyện phiếm, có lần họ có nhắc tới.
Yêu ngàn năm, cây vạn năm.
Ý chính là, nếu loài động vật bình thường tu luyện thì phải mất hơn một ngàn tám trăm năm mới từ yêu hoá thành người được.
Nhưng đó là đối với những loài động vật có trí thông minh thấp, còn đối với những loài thông minh như hồ ly, lại có huyết thống thuần chủng, thì chỉ mất vài trăm năm.
Nhưng điều này chỉ hạn chế ở động vật có máu thịt mà thôi.
Nếu cây cỏ muốn thành tinh, phải mất mấy ngàn năm, thậm chí cả vạn năm cũng chưa chắc thành công được
Nhưng trước mắt chúng tôi lại xuất hiện một con đằng yêu có thể hoá được thành hình người.
Điều này quả thực rất đáng kinh ngạc. Một đằng yêu mà có thể tu luyện đến mức này, ít nhất cũng phải sống được mấy ngàn năm.
Tất cả chúng tôi đều có chút ngạc nhiên, dù sao thì chưa ai trong chúng tôi từng nhìn thấy một thụ yêu (cây thành tinh) có thể biến thành hình người cả.
Nhưng trong lúc chúng tôi còn đang ngây người, lại có tiếng bước chân vang lên.
Chúng tôi ngẩn ngơ nhìn thấy một bóng người xuất hiện.
Thấy thế, mấy người chúng tôi lại nâng cao cảnh giác một lần nữa.
Rất nhanh, bóng người kia đã hiện ra rõ ràng.
Chúng tôi nhận ra, đó là một người phụ nữ.
Đó là một người phụ nữ rất quyến rũ, cô ả mỉm cười, bước từng bước lại gần chúng tôi.
Còn đằng yêu sau khi biến thành hình người kia, lúc này đang ở phía sau cô ả nọ.
Tuy rằng đằng yêu có thể biến thành hình người, nhưng cũng chỉ dừng lại ở hình dáng mà thôi.
Bây giờ nhìn từ phía trước, một nửa cơ thể của đằng yêu vẫn là thân cây.
Nó căn bản chưa thể đạt tới trình độ có thể biến ra máu thịt, cho nên con đằng yêu này chỉ vừa mới bước vào giai đoạn hoá hình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đằng yêu này thật sự có thể hoá thành hình người hoàn chỉnh thì chúng tôi đã rắc rối to rồi.
Đạo hạnh của đằng yêu khi đó chỉ e là sẽ không yếu như bây giờ, lúc ấy, mấy người chúng tôi có liên thủ lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó.
Không chờ cho chúng tôi lên tiếng, người phụ nữ quyến rũ kia đã mỉm cười với tôi, nói:
“Xin chào các nhà thám hiểm kinh dị.
Tôi là người thiết kế nên nhà quỷ này, Lâu Nguyệt.
Rất vui vì các bạn đã đến được tầng thứ ba này, và cũng đã dễ dàng vượt qua ải.
Như vậy, tôi sẽ là BOSS ở cửa ải thứ ba này mà các bạn phải vượt qua.
Mời các bạn, hoặc là giết chết chúng tôi, hoặc là để cho tôi thu thập giá trị khủng bố tinh khiết nhất từ các bạn!”
Nói xong, cô ả thiết kế này bỗng nhiên lấy ra một con búp bê màu đen.
Không biết con búp bê kia được làm nên từ chất liệu gì, chỉ lớn bằng lòng bàn tay cô ả mà thôi.
Toàn thân nó đen như mực, nhưng biểu cảm thì lại vô cùng dữ tợn.
Tôi không biết “Giá trị khủng bố” trong lời cô ả kia là gì, nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến nó.