Không có chân, nhưng nó vẫn có thể bay.
Bộ dạng kia, tôi cảm thấy rất giống với chiếc đầu búp bê màu đen mà cô ả đã từng cầm trên tay.
Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng tôi xuất hiện cảm giác khó tả thành lời.
Mẹ kiếp, thứ này rốt cuộc là loại quái vật gì đây?
“Đây, đây là thứ gì?”
Từ Lâm Tĩnh là người đầu tiên kinh ngạc thốt lên.
“Đây, đây là yêu, hay vẫn là thú?”
Dương Tuyết cũng khó hiểu.
Lúc này, chúng tôi lại chợt phát hiện ra một điều.
Trên cơ thể của khối cầu đầy lông đen kia, không chỉ toả ra dương khí, yêu khí mà thậm chí còn có cả âm khí và sát khí…
Trong lúc nhất thời, chúng tôi thậm chí còn không thể nào hiểu được, đây là loại vật thể sống gì.
Tứ chi của Hồ Mỹ đã chạm đất, phóng yêu khí ra không trung.
Răng nanh của cô ấy cũng lộ ra, trong miệng phát ra những tiếng gầm nhẹ: “Ngao ngao ngao”
Tất cả chúng tôi đều đang phải đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh, mặc dù chúng tôi còn không biết nó là thứ gì.
Nhưng những luồng khí tức mà nó toả ra, và cảm giác khủng bố không thể lý giải được, làm cho tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Quả cầu lông đen quái dị kia nhìn chúng tôi không chớp mắt, rồi vươn đầu lưỡi ra, vẫy vẫy mấy cái.
Nó cất tiếng nói:
“Nếu đã đi tới nhà quỷ của chủ nhân, vậy các người hãy hoàn thành thử thách cuối cùng của mình đi!
Hoặc là giết chết tôi, các người có thể vượt ải.
Hoặc là bị tôi giết chết, vượt ải thất bại!”
Vừa dứt lời, lông trên quả cầu lông đen đột nhiên dựng đứng hết lên.
Sau đó, nó giơ đôi móng vuốt lớn lao về phía chúng tôi. Một khi bị móng vuốt kia chụp chúng, chắc chắn sẽ tróc da bong thịt.
Chúng tôi cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng né tránh.
Nhưng nào ngờ, lúc này quả cầu lông kia lại va chạm với một cái cây to cỡ cánh tay.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên, cành cây nọ lập tức gẫy làm đôi.
Thấy đối phương không có phản ứng, tôi nắm thật chặt Linh Đao trong tay, trực tiếp lao lên đối đầu với nó.
Hồ Mỹ, lão Phong, Từ Lâm Tĩnh, Tống Sơn Hà và Dương Tuyết cũng nhanh chóng tấn công quả cầu lông đen từ nhiều hướng.
Trong ngần ấy năm bắt yêu trừ quỷ, hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp được quả cầu lông không phải yêu, chẳng phải người, lại càng không phải quỷ như thế này.
Sáu người chúng tôi tiến công từ sáu hướng, đồng loạt tấn công quả cầu lông kia.
Cây gậy gỗ trong tay được truyền thêm đạo khí, vì thế trở nên cứng rắn vô cùng.
Nhưng khi nện xuống người quả cầu lông đen nọ, lại vô dụng.
Thậm chí, gậy gỗ còn bị bắn ngược ra ngoài, làm cho mọi người rất kinh ngạc, nhưng không thể làm gì được.
Tôi tấn công từ phía trước, thử đâm một dao trực diện, nhưng cũng không thành công.
Tôi bị đối phương ép lùi lại, lực phản lại làm suýt chút nữa tôi bị bộ móng vuốt kia cắt qua cổ.
Quả cầu đen thấy chúng tôi lùi lại về phía sau, lại lần nữa nở cất giọng cười quỷ dị:
“Cũng có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở một chút này mà thôi.
Số mệnh của các người đã định sẵn, chỉ có thể trở thành giá trị khủng bố của chủ nhân!”
Nói xong, quả cầu lông đột nhiên hít vào.
Sau đó, chúng tôi liền nhìn thấy cơ thể của nó nhanh chóng phình to ra, và rồi nó thở về phía tôi một hơi.
“Phù…”
Ngay lập tức, có một cơn gió mạnh cùng một đợt khí đen có mùi gay mũi xuất hiện.
Không một ai dám tới gần quả cầu kia nữa, vội vàng lùi lại phía sau.
Nhưng luồng khí đen kia lan ra cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, khí đen đã bao phủ nơi này.
Cho dù tôi đã sử dụng Thiên Nhãn, cũng không thể nhìn rõ được xung quanh.
Dường như chúng tôi đang chìm trong nước mực vậy, tôi chỉ có thể thấy một bóng đen mơ hồ đang đong đưa.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã bị đánh tan.
Tim tôi đập thình thịch, chết tiệt, chúng tôi đã gặp phải thứ gì thế này?
Chúng tôi nên đối phó với con quái vật hình cầu đầy lông quái dị này như thế nào?
Đang lúc tôi còn mải suy nghĩ về cách đối phó, một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên.
“A!”
Ngay khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết đó, tôi đột nhiên quay đầu lại.
Tôi nhận ra, đó là tiếng của Tống Sơn Hà, không chút do dự, tôi nhanh chóng chạy tới nơi phát ra âm thanh.
Kết quả, vừa mới tới gần, tôi đã phát hiện ra trên ngực Tống Sơn Hà đã bị cào mấy vết máu, lúc này anh ta đang nằm gục trên mặt đất.
Quả cầu lông đen kia đã nhảy lên không trung.
Nó phát ra một luồng ánh sáng màu đen, giơ móng vuốt sắc nhọn ở hai bên lên, nhằm thẳng vào đầu Tống Sơn Hà mà đánh xuống…
******
Nếu như Tống Sơn Hà “ăn trọn” một vuốt này của quả cầu kia, chỉ sợ là sẽ mất mạng.
Tuy rằng tôi không có thiện cảm với cái tên theo đuổi văn hoá Smart này, nhưng lúc này, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Nhìn thấy vậy, tôi chợt vọt qua đó.
Trong miệng tôi còn hét to một câu:
“Tống Sơn Hà, mau tránh ra!”
Tống Sơn Hà nghe tôi nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên trợn mắt.
Ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy con quái vật lông đen bay trên bầu trời, móng vuốt sắc bén của nó vươn ra trông không khác nào lưỡi hái của tử thần.
Ngực Tống Sơn Hà đang bị thương, lúc này anh ta cũng chưa kịp phản ứng lại, căn bản là không thể nào né tránh được đòn tấn công của quả cầu lông kia.
Tống Sơn Hà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí chỉ có thể giơ tay lên ngăn cản theo bản năng.
Lúc này, chắc là thằng nhãi Tống Sơn Hà này còn nghĩ…
Xong rồi, lần này chắc chắn phải bỏ thây ở nơi này.
Chỉ là giây phút này Tống Sơn Hà không thể nào ngờ được, tôi sẽ không để cho anh ta phải bỏ mạng ở nơi này.