Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1651

Chương 1651 Chương 1651

Trước đó tôi còn nghĩ, sau khi tới được nơi này, phải tìm nơi ăn uống no say, rồi tìm một nhà nghỉ đã nghỉ ngơi một chút.

Nhưng bây giờ xem ra, dự tính này của tôi đều đổ sông đổ bể cả rồi.

“Nơi này cũng hoang tàn quá, chẳng biết đám yêu đạo kia sinh sống trong ngọn núi này như thế nào nữa!”

Tống Sơn Hà nói đùa một câu.

Ngô Hưng Long cười cười:

“Anh Tống, đám yêu đạo Mắt Quỷ này thích dưỡng thi (nuôi cương thi).

Mà muốn thế thì trước tiên phải có nơi dưỡng thi, hơn nữa còn không thể bị người sống làm phiền.

Cho nên, các cứ điểm của tà giáo Mắt Quỷ về cơ bản đều nằm trong rừng sâu núi thẳm.

Như thế cũng tiện cho bọn chúng dưỡng thi, khi tu luyện yêu pháp cũng không bị ai quấy rầy…”

“Tôi cũng chẳng quan tâm bọn chúng có dưỡng thi hay không, tôi đói bụng rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Từ Lâm Tĩnh bĩu môi, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Đừng nói cô ấy, trong số chúng tôi, chẳng có ai là không đói bụng cả.

Tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này tương đối hoang vắng, dường như chẳng có ai đặt chân tới đây cả.

Cách đó không xa, tôi còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy thấp thoáng, tôi nghĩ trong nước hẳn là có cá.

Chắc chắn quanh đây cũng có món ăn hoang dã nào đó.

Cho nên, tôi nói với mọi người:

“Như vậy đi, hai cô gái các cô cứ tìm một chỗ để lát nữa chúng ta nghỉ ngơi.

Còn mấy người chúng tôi sẽ đi bắt vài con cá, tìm thêm chút thức ăn về đây!”

Tôi lớn lên ở vùng núi, ở một thung lũng hoang vắng như thế này chắc có rất nhiều món ăn hoang dã.

Mấy người còn lại nghe tôi nói xong, liên tục gật đầu đồng ý.

Hồ Mỹ càng không kiên nhẫn, đã quay người xông về một hướng.

Khứu giác của Hồ Mỹ nhanh nhạy, hẳn là cô ấy đã đánh hơi được con mồi.

Tiếp theo đó, mấy người con trai chúng tôi cũng không dám chậm chễ.

Buông những dụng cụ không cần thiết trong tay xuống, rồi chia ra hai hướng mà đi.

Tôi và lão Phong đi cùng nhau, Tống Sơn Hà và Ngô Hưng Long đi cùng nhau.

Hai người tôi và lão Phong đi xuôi xuống theo thị trấn nhỏ, đi thẳng tới một dòng suối trong thung lũng.

Đây là một hồ nước trong thung lũng, rộng ước chừng khoảng 500 đến 600 mét vuông.

Hai bên hồ đều có nước chảy, xung quanh còn có bậc thang bằng đá dẫn xuống dưới.

Ngoài ra còn có một cái bục với một bức tượng đá được dựng trên đó.

Tượng đá kia có chút đặc biệt, đó là bức tượng điêu khắc một vị thần vô danh với đầu người và thân cá.

Bởi vì đã nhiều năm không được ai thờ phụng, mà trên bức tượng đã bị rêu xanh phủ đầy.

Tôi và lão Phong cũng chỉ nhìn lướt qua, không quá để ý tới nó.

Rốt cuộc, rất nhiều nơi đều có phong tục thờ nước, thờ núi, thờ Long Vương,..

Bức tượng khắc một vị thần đầu người mình cá này, hẳn là Thần Nước hoặc Thần Núi gì đó từng được thị trấn nhỏ này cung phụng.

Bởi vậy, bức tượng thần nửa người nửa cá này cũng không khiến cho tôi chú ý.

Chúng tôi tiếp tục đi xuống, và đến mép nước.

Ánh trăng chiếu xuống, mặt nước gợn sóng lóng lánh.

Sau đó, chúng tôi có thể thấy một số con cá để lộ đầu ra khỏi mặt nước, miệng không ngừng đóng mở, hơn nữa, số lượng còn rất nhiều.

Nhìn thấy thế, tôi vội vàng nói với lão Phong:

“Lão Phong, nơi này có rất nhiều cá.

Mau lấy lưới trấn thi của cậu ra đây, chúng ta sẽ bắt lấy vài con!”

Tôi biết, lần này đi ra ngoài thế nào cậu ấy cũng mang lưới trấn thi theo.

Nhưng lão Phong nghe xong, lại không nói nên lời:

“Tấm lưới kia của tôi là dùng để bắt ma quỷ, không phải lưới đánh cá!”

Nói xong, lão Phong nhặt một nhánh cây ở bên bên cạnh lên.

Rồi cậu ấy lấy con dao găm ra và vót nhánh cây thành khoảng 10 cm.

Tôi muốn biết cậu ấy định làm gì! Cậu ấy đang định làm một cây lao để bắt cá.

Khi còn nhỏ, tôi cũng đã làm thế này rất nhiều lần, chỉ là cách làm lao của tôi khác cậu ấy, ít nhất cây lao cũng phải dài hơn 1 mét, như vậy lực phóng ra mới lớn.

Còn cành cây chỉ dài tầm 10cm kia, trông còn không dài bằng chiếc đũa, có thể đâm trúng cá sao?

Cho dù cậu ấy có tính dựa vào đạo hạnh của mình, e là cũng rất khó khăn, trừ khi ngày nào cậu ấy cũng luyện tập.

Nói thật, tôi thấy cách này của lão Phong cũng chẳng có mấy khả quan.

“Lão Phong, cậu định học Tiểu Lý Phi Đao đấy à?

Cây lao bé tí đấy có thể đâm được cá sao?”

(Tiểu Lý Phi Đao(小李飛刀) là nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp “Kiếm khách đa tình, vô tình kiếm” (多情剣客無情剣) của nhà văn Cổ Long. Nhân vật chính trong truyện là Thám hoa Lý Tầm Hoan, với tuyệt chiêu phóng phi đao, được võ lâm ca tụng là: Tiểu Lý phi đao, lệ bất hư phát, có nghĩa là: Ngọn đao của Tiểu Lý xuất hiện, tất cả đều phải ớn lạnh.)

Lão Phong liếc mắt nhìn tôi một cái:

“Đừng nói nhảm nữa, giúp tôi bẻ thêm mấy cành cây nữa về dây!”

Thấy lão Phong kiên trì như thế, tôi cũng chẳng tiện nói thêm.

Sau khi làm được khoảng mười mấy cây lao tí hon, lão Phong đột nhiên vận khí.

Hai mắt tập trung tại một điểm, cậu ấy cầm cây lao nhỏ trong tay lên, đâm thẳng ra ngoài, tiếng lao xé gió phóng đi tạo thành những âm thanh “vù vù”.

Chỉ thấy những cây lao tí hon kia giống như những chiếc gai sắt, bay “vèo vèo” thẳng vào trong nước.

Tốc độ quá nhanh, làm những con cá kia không kịp phản ứng lại.

Hơn nữa, số lượng của bầy cá kia quá nhiều, lão Phong quả thực đã đâm được vài con cá.

Mười mấy cây lao tí hon, thế nhưng có thể đâm được bảy, tám con cá.

Một màn này, quả thực khiến cho tôi nhìn mà ngây người.

Bình Luận (0)
Comment