Nhưng tôi vẫn không biết rõ, rốt cuộc phía Đạo Minh muốn biết được những gì.”
Dương Tuyết còn chưa kịp trả lời, Tống Sơn Hà bên cạnh đã nói:
“Ngoại trừ việc thăm dò địa hình thung lũng và những vùng lân cân, còn có hướng đi của lũ Mắt Quỷ.
Bên cạnh đó, chúng ta còn có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, đó là xâm nhập vào trong cứ điểm, cứu một người ra ngoài!”
Tống Sơn Hà uể oải nói.
Nghe đến đó, trong lòng tôi và lão Phong đều vang lên một tiếng “Lộp bộp”.
Lẻn vào bên trong, cứu một người ư?
Đùa cái gì thế, thâm nhập sâu vào trong thung lũng, chẳng khác nào bảo chúng tôi đem mạng ra mạo hiểm.
Nếu đi sâu vào trong, chúng tôi thực sự sẽ rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, còn có khả năng cao là phải bỏ mạng lại nơi đó.
Tống Sơn Hà thấy biểu cảm của hai người chúng tôi, khóe miệng cong lên.
“Sao thế? Hai người sợ à?”
Tôi liếc xéo một cái, không thèm để ý đến thằng nhãi này nữa.
Chỉ quay lại nói với Dương Tuyết:
“Dương Tuyết, đó là người nào mà quan trọng như vậy?”
“Thiên Cơ Tử…”
Dương Tuyết bình tĩnh trả lời.
Vừa nghe thấy ba chữ này, tôi vô thức sửng sốt mất một lúc.
Tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin về “Thiên Cơ Tử” trong đầu mình, nhưng kỳ lạ là, tôi tìm thế nào cũng không ra.
Ngoài việc nhớ lại tin tức về Thiên Cơ Tử, không hiểu sao tôi lại nhớ đến dáng vẻ của Mộ Dung Ngôn.
Không sai, chính là Mộ Dung Ngôn.
Hình bóng của cô ấy chợt lóe lên trong đầu tôi rồi biến mất, cũng không biết lý do là gì.
Nhưng tôi biết, đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Thiên Cơ Tử.
Lúc ấy tôi nói với Mộ Dung Ngôn rằng mình có một giấc mơ kỳ lạ.
Cô ấy nói với tôi, Đạo môn có một người được gọi là Thiên Cơ Tử.
Người này không chỉ có thể lý giải được những giấc mộng Chu Công, mà còn có thể đưa ra những lời khuyên hữu ích.
Cô ấy còn dặn tôi nếu sau này có gặp được Thiên Cơ Tử, thì nhớ hỏi người nọ một câu.
Nhưng sau khi nghi thức hoàn thành, ngoại trừ cái tên Thiên Cơ Tử này là tôi còn nhớ rõ, còn lại hết thảy mọi chuyện tôi đều đã quên sạch.
Tôi đã quên tất cả, kể cả những cuộc trò chuyện với Mộ Dung Ngôn.
Thậm chí là vì sao lại có đoạn đối thoại về Thiên Cơ Tử này, tôi cũng chẳng nhớ ra nổi.
Nhưng trong đầu tôi, cái tên này tượng trưng cho cho một vị thần toán (người bói toán giỏi tựa thần minh) trong Đạo môn hiện tại.
Mỗi thế hệ chỉ có một người như vậy, mà cũng chỉ được truyền thừa lại cho duy nhất một người.
Mà Thiên Cơ Tử thế hệ này có tên thật là Lương Văn Sinh.
Tôi không nói gì, nhưng lão Phong đã xen vào một câu:
“Thiên Cơ Tử, Lương Văn Sinh?”
“Đúng vậy, là Thiên Cơ Tử - Lương Văn Sinh. Đây là ảnh chụp của người nọ!”
Dương Tuyết vừa nói, vừa tìm một bức ảnh từ trong di động ra.
Tôi và lão Phong nhìn thoáng qua, phát hiện ra Thiên Cơ Tử này vậy mà lại là một người trẻ tuổi.
Đoán chừng tuổi tác của người này cũng chỉ tầm cỡ chúng tôi, tướng mạo bình thường, thậm chí còn hơi xấu.
Nhưng tuổi của anh ấy chỉ mới ngoài hai mươi thôi.
Tôi không ngờ được, Thiên Cơ Tử lại là một người còn trẻ như thế.
Thế mà người này lại là thần toàn số một của Đạo môn, lại còn lấy được danh hiệu Thiên Cơ Tử.
Sau khi nhìn thấy bộ dáng này, Ngô Hưng Long ở bên cạnh trầm mặc hồi lâu cũng lên tiếng:
“Đương nhiên, cấp trên không yêu cầu chúng ta nhất định phải cứu được Thiên Cơ Tử.
Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là thăm dò địa hình, cố gắng đảm bảo được sự an toàn của chính mình.
Lấy đây làm tiền đề, sau đó mới cố gắng tìm được Thiên Cơ Tử.
Dù sao tin tức của Đạo Minh cũng không chính xác, họ chỉ phỏng đoán Thiên Cơ Tử ở trong thung lũng Hắc Ám mà thôi, còn có phải thật hay không thì chưa thể xác định được!”
Nghe đến đó, tôi và lão Phong đã hiểu được toàn bộ tình hình cơ bản.
Dù sao thì ngoại trừ nhiệm vụ chính ra, chúng tôi còn có một nhiệm vụ phụ nữa.
Nhưng có thể cứu được người hay không, chỉ có thể tuỳ vào duyên số.
Tiếp sau đó, sau khi tôi và lão Phong nắm được tình huống cơ bản, liền xoay người đi tới chỗ nhà ga.
Thung lũng Hắc Ám, là tên của một hẻm núi.
Nơi này cách vị trí hiện tại của chúng tôi khoảng 200 km.
Hơn nữa, thung lũng này còn nằm trong rừng già, cho nên chúng tôi không thể lái thẳng xe ô tô tới đó.
Chúng tôi bắt đầu đi xe buýt từ thành phố, sau đó liên tục đổi ba chuyến xe.
Cuối cùng, chúng tôi thuê một chiếc ô tô chuyên dụng, dùng hệ thống định vị và đi đến thị trấn Hắc Thạch.
Nghe Tống Sơn Hà nói, chờ tới trấn Hắc Thạch rồi, hành trình của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
Còn phải đi bộ một đoạn đường núi dài, sau đó mới có thể đến được khu vực ngoài thung lũng Hắc Ám.
Độ sâu ẩn giấu của nó thậm chí còn hơn cả cứ điểm của núi Lang Nha.
Rung lắc, xóc nảy cả một ngày trời.
Hơn 11 giờ đêm, cuối cùng chúng tôi cũng đến được cái nơi gọi là thị trấn Hắc Thạch.
Ấn tượng đầu tiên nơi này mang lại cho chúng tôi là lệch lạc, hoang vắng, đổ nát.
Bởi vì hầu như không có ai sống ở nơi này.
Nguyên nhân chủ yếu là vì nơi này quá hẻo lánh, lại còn nằm trong núi sâu.
Chúng tôi đứng trên con đường hoang vắng, nhìn những bức tường đổ nát xung quanh, ai nấy đều mệt mỏi thở dài.
Nhìn cảnh này, đêm này chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận cảnh màn trời chiếu đất thôi…
*****
Trấn Hắc Thạch là một thị trấn nhỏ đổ nát đến không thể nào đổ nát hơn được nữa.
Phóng mắt nhìn khắp, nơi nào cũng là cỏ dại um tùm, gạch nát tường đổ.