Nhưng không người được là, đánh bậy đánh bạ thế nào, hôm nay tôi lại được trở thành một thành viên trong đội tiên phong của Đạo Minh.
Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể tiêu diệt được hai thế lực lớn này là được.
Đừng nói là chỉ nghiên cứu địa hình giúp Đạo Minh, cho dù có phải lẻn vào trong ổ địch, tôi cũng cam lòng mạo hiểm.
Tôi vừa kịp nghĩ đến đây, lão Phong đứng bên cạnh đã đột nhiên lên tiếng:
“Dương Tuyết, vì sao lại là chúng ta?
Đi đến thung lũng Hắc Ám vốn đã là việc rất nguy hiểm.
Ý tưởng ban đầu của chúng ta chỉ là khám phá khu vực bên ngoài một chút, chứ không hề định đi vào sâu.
Nhưng phía Đạo môn lại muốn chúng ta thăm dò địa hình ở đó, đã như thế thì chúng tôi không thể không đi sâu vào trong.
Đó là cứ điểm của đám Mắt Quỷ, số lượng yêu nghiệt tất nhiên không ít.
Chỉ dựa vào đạo hạnh của mấy người chúng ta, căn bản không thể nào chống lại chúng được.
Nhưng phía bên Đạo môn người tài nhiều như mây bay.
Vì sao lại cố tình lựa chọn mấy người như chúng ta?
Chẳng lẽ là bởi vì, chúng ta đã lên kế hoạch thám hiểm thung lũng Hắc Ám sao?”
Vừa nghe lão Phong nói như vậy, tôi cũng cảm thấy không sai.
Điều này có phần không hợp lý.
Trong số mấy người chúng tôi, chưa có một ai đạt được tới cảnh giới Đạo Vương.
Mà phía Đạo Minh lại muốn chúng tôi khảo sát địa hình, số lượng người,… vậy chẳng khác nào yêu cầu chúng tôi phải đi sâu vào trong thung lũng.
Mà một khi đã đi sâu vào thung lũng, dựa vào đạo hạnh của mấy người chúng tôi e là không ổn.
Nếu bị phát hiện ra, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Chẳng lẽ đám người trong Đạo Minh kia ăn no rửng mỡ, cố tình gài bẫy chúng tôi?
*****
Lão Phong nói ra nghi ngờ của mình, hơn nữa còn nói ra một cách hợp tình hợp lý.
Chỉ dựa vào chút đạo hạnh của mấy người chúng tôi, nếu thật sự muốn thâm nhập sâu, thám thính cứ điểm Mắt Quỷ tại thung lũng Hắc Ám e là không được.
Có thể nói là vô cùng, vô cùng nguy hiểm.
Trong kế hoạch ban đầu của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn đi dạo quanh những vùng lân cận của thung lũng Hắc Ám mà thôi.
Cũng có thể đi vào trong thung lũng một chút, nhưng cũng chỉ có thể vì mục đích du lịch.
Nếu chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ do Đạo Minh phân công, vậy tình huống và tính chất chuyến đi này sẽ khác.
Tới lúc ấy, trách nhiệm mà chúng tôi phải gánh trên vai sẽ rất nặng.
Hơn nữa, chúng tôi còn phải thâm nhập sâu vào cứ điểm của đám Mắt Quỷ.
Như vậy, sự nguy hiểm sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Sau khi nghe được những lời này, Dương Tuyết cũng khẽ gật gật đầu.
Sau đó, cô ấy nói:
“Phong Tuyết Hàn nói không sai, chuyến đi này của chúng ta quả thật rất nguy hiểm.
Nhưng nếu có người đạt tới cảnh giới Đạo Vương hoặc trên Đạo Vương mà tới đó, sẽ càng nguy hiểm hơn.
Đừng nói đến việc thăm dò địa hình và đưa ra nhắc nhở, với tu vi như vậy, căn bản là chẳng có cách nào tới gần thung lũng Hắc Ám được…”
Nghe Dương Tuyết nói như vậy, dường như trong này hẳn còn có một số nguyên nhân nào khác.
Tôi nhíu mày, tính mở miệng hỏi.
Nhưng lúc này Dương Tuyết lại không tiếp tục úp mở nữa, mà nói thẳng ra:
“Trong thung lũng Hắc Ám có chút đặc biệt, chắc chắn phải có một loại trận pháp hoặc pháp bảo nào đó.
Chỉ cần đạo sĩ có tu vi từ Đạo Vương trở lên bước vào, đều sẽ bị phát hiện ra ngay lập tức.
Trước chúng ta, đã có vài vị tiền bối có tu vi đạt cảnh giới Đạo Vương dẫn đội đi trước, nhưng đều là một đi không quay trở lại.
Cuối cùng, qua quá trình điều tra không ngừng, phía bên Đạo Minh mới vô tình phát hiện ra được thung lũng Hắc Ám.
Cũng chỉ có thể tìm những đạo sĩ có tu vi dưới bậc Đạo Vương tới đó trước, như vậy mới không kích thích tới trận pháp hoặc pháp bảo được đặt ở đó.
Bởi vậy, đạo sĩ có tu vi đạt tới Đạo Quân liền trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Mà vừa khéo nhóm mấy người chúng ta đều đã đạt tới cảnh giới này.
Cho nên, chúng ta đã trở thành đội tiên phong của Đạo môn…”
Nghe đến đó, tôi và lão Phong mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hoá ra là bởi vì trong thung lũng Hắc Ám có đặt một cơ quan hoặc trận pháp nào đó, có thể cảm nhận được sự tồn tại của những người có tu vi cao.
Khiến cho các tu sĩ ở bên ngoài một khi tới gần đó sẽ lập tức bị phát hiện ra.
Trừ khi là họ đến đó với một đoàn đông người, còn nếu chỉ có một hai vị tu sĩ, vậy chẳng khác nào chui đầu vào chỗ chết cả.
Nhưng địa hình của thung lũng Hắc Ám hiểm yếu, nếu không tìm hiểu rõ về địa hình, số người,… thì rất khó cho những hành động sau này.
Trước mắt phía Đạo môn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể kéo dài thời gian như vậy mà thôi.
Nếu thu thập được đầy đủ thông tin, có lẽ Đạo Minh sẽ đưa ra được phương án đối phó hợp lý.
Từ đó tung ra một đòn dứt khoát, tiêu diệt hoàn toàn cứ điểm của tà giáo Mắt Quỷ tại thung lũng Hắc Ám này…
Đây cũng là lý do vì sao, sau khi một vài vị tiền bối ở Mao Sơn bất ngờ biết được chúng tôi sắp đến thung lũng Hắc Ám, lại báo cáo chuyện này với Đạo Minh.
Cuối cùng, nguyên nhân chính khiến cho ban lãnh đạo của Đạo Minh trực tiếp giao nhiệm vụ cho chúng tôi là…
Hành động lần này tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại có ý nghĩa lớn, có thể thay trời hành đạo.
Vì thế, đáng để chúng tôi mạo hiểm một lần.
Sau khi biết rõ được tiền căn hậu quả, tôi trực tiếp gật đầu:
“Được rồi, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này.