Có Tống Sơn Hà ở đây, chúng tôi cũng đỡ phải đi đường vòng, còn có thể biết thêm được nhiều thông tin về thung lũng Hắc Ám hơn.
Nhưng ngoại trừ Tống Sơn Hà, còn có một thanh niên khác.
Ngay khi bước tới gần, tôi đã nhận ra, người nọ thế mà lại là ngũ sư huynh của Dương Tuyết, Ngô Hưng Long.
Nếu tính cả anh ấy, đội của chúng tôi sẽ có tất cả là bảy thành viên.
Từ xa, Dương Tuyết đã nhìn thấy tôi và lão Phong đang đi về phía mình.
Cô ấy vừa vẫy tay vừa hô lớn:
“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, Tiểu Mỹ.”
Tôi mỉm cười và đáp lại một tiếng.
Còn Hồ Mỹ thì đã cười tít cả mắt, tung ta tung tăng chạy lại chỗ Dương Tuyết, y như bạn thân nối khố gặp lại nhau vậy.
Chúng tôi nhanh chóng gặp nhau, Ngô Hưng Long chào hỏi tôi và lão Phong rất lịch sự:
“Anh Đinh, anh Phong…”
Ngô Hưng Long là con cháu dòng dõi danh môn chính phái, sinh ra và lớn lên trong môi trường như vậy, cho nên cách ăn nói của anh ấy vô cùng nghiêm túc.
Anh ấy hoàn toàn khác với anh chành Smart Tống Sơn Hà kia, há mồm ra là lại muốn thi đấu “Phượng Vũ Cửu Thiên” với tôi.
Thấy Ngô Hưng Long chắp tay chào mình, tôi và lão Phong cũng không dám chậm chạp.
Chúng tôi cũng ôm quyền, đồng thanh chào lại Ngô Hưng Long.
Tống Sơn Hà thấy vậy, ở bên cạnh trực tiếp “tặng” cho hai người chúng tôi một ánh mắt kinh thường.
“Tôi nói này, ba người các anh chơi xong chưa thế?
Chúng ta đang trên đường cái đấy, biết không?
Các anh định quay phim võ hiệp đấy à?”
Ngô Hưng Long chỉ cười, đáp lại:
“Chúng ta thân là đồng đạo trong Đạo môn, nhất định phải giữ quy củ, phải không?”
Tôi lại trợn mắt nhìn Tống Sơn Hà:
“Tống Sơn Hà, ngực anh hết đau rồi đúng không?
Lần này tới thung lũng Hắc Ám, cẩn thận lại làm miệng vết thương bị vỡ toác ra đấy!”
Vết thương của Tống Sơn Hà vốn không nặng, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Nghỉ ngơi một tuần, thương thế cũng đã khỏi được đến bảy, tám phần.
Nhưng vừa nghe tôi nhắc tới chuyện này, tôi lại còn cố tình nhắc chuyện anh ta bị thương trước mặt nhiều người như vậy, Tống Sơn Hà liền nổi giận.
Mấy người chúng tôi cùng lắm cũng chỉ bị trầy da xước vẩy một chút mà thôi, điều này khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt với Dương Tuyết.
Cho nên, trong vòng một tuần nay, anh chàng này gần như đã lật tung khắp thành phố.
Thậm chí, anh ta còn dùng tới một số bí pháp đặc biệt của phái Võ Đang, để xác định và suy đoán ra vị trí của Lâu Nguyệt.
Chỉ tiếc là lần nào cũng thất bại.
Lúc này, nghe tôi nói một câu đả kích như vậy, Tống Sơn Hà chỉ cảm thấy hai mắt muốn phun lửa.
“Đinh Phàm, mẹ mày, mày nói hươu nói vượn gì thế?
Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, có gì mà nói quá lên như vậy!
Hơn nữa, chuyến đi đến thung lũng Hắc Ám lần này cực kỳ nguy hiểm.
Tao chỉ sợ mày có mạng đi mà không có mạng về thôi.”
Mắt thấy Tống Sơn Hà và tôi lại bắt đầu tranh cãi, người làm sư muội như Từ Lâm Tĩnh lúc này đã bất lực đến nỗi không còn gì để nói.
Cho nên, cô ấy bèn kéo tay Dương Tuyết, còn Dương Tuyết lại có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Dương Tuyết cũng chỉ đành lên tiếng ngăn cản:
“Thôi, hai người đừng đấu võ mồm nữa.
Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, hai người mới tới đây, nên có thể còn vài chuyện chưa biết, bây giờ tôi sẽ nói cho hai người nghe…”
Dương Tuyết nói rất nghiêm túc.
Tôi và lão Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh:
“Chuyện gì vậy? Cô cứ nói đi!”
Dương Tuyết khẽ gật đầu, cũng không dài dòng thêm nữa:
“Hành động lần này của chúng ta, đã không đơn giản là một cuộc tự thám hiểm nữa.
Mới đêm qua, chúng tôi đã nhận được sự phân công và uỷ quyền của Đạo Minh (liên minh Đạo môn).”
Đạo Minh, bề ngoài là liên minh của các môn phái trong Đạo môn, nhưng kỳ thực bên trong lại chẳng có mấy thực quyền.
Nhưng đối với chúng tôi mà nói, đây vẫn là liên minh có thể lực lớn nhất trong Đạo môn.
Tôi vẫn còn ngạc nhiên khi biết rằng chuyến thám hiểm địa hình đơn giản lần này, thế mà lại được Đạo Minh ủy thác và phân công.
Không chỉ có mình tôi kinh ngạc, lão Phong cũng có chút sửng sốt.
Nhưng không chờ chúng tôi kịp hỏi lại, Dương Tuyết lại tiếp tục nói:
“Chuyện này phải bắt đầu từ Tống Sơn Hà, hôm qua anh ta đã không cẩn thận mà để lọt tin tức vào trong nhóm chat của phái Mao Sơn.
Vì thế mà các thành viên đầu não của phái Mao Sơn đã vô tình biết được tin.
Tình cờ là những người lãnh đạo của Đạo Minh cũng đang có kế hoạch đối phó với vấn đề xảy ra ở thung lũng Hắc Ám
Tuy nhiên, họ lại có quá rất ít thông tin về địa hình và tình hình ở thung lũng này.
Cho nên, phía Đạo Minh cần một đội tiên phong tới thung lũng Hắc Ám thám thính trước.
Từ đó có được khảo sát sơ bộ về cứ điểm của đám Mắt Quỷ tại đó.
Tìm hiểu thông tin về địa hình, số lượng người, hậu cần,… và ghi lại chi tiết.
Mà chúng ta lại tình cờ trở thành đội tiên phong họ cần.
Còn về sư huynh của tôi, anh ấy nhận được nhiệm vụ, vì thế đã chạy suốt đêm tới đây để giúp đỡ chúng ta.”
Dương Tuyết nói rõ ràng từng câu từng chữ, giải thích chi tiết toàn bộ quá trình này.
Nghe đến đó, tôi chỉ đành nở nụ cười miễn cưỡng.
Tôi đã thề phải tiêu diệt tận gốc hai tà giáo là Mắt Quỷ và Nhật Nguyệt, nhưng bất hạnh thay, phía Đạo môn vẫn chẳng hề có động tĩnh nào.
Vì thế tôi nghĩ chính mình sẽ chủ động ra tay, tiêu diệt từng chút, từng chút thế lực của hai tà giáo này, thực hiện lời thề của mình.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến lúc trước tôi lại đồng ý với Từ Lâm Tĩnh, khi cô ấy nói sẽ tới thung lũng Hắc Ám để thám thính tình hình của lũ Mắt Quỷ.