Chỉ trong nháy mắt, nó đã hóa thành hư vô, hồn phi phách tán.
Lão Phong cũng đã nhận ra được sự biến hoá phía bên tôi, đặc biệt cảnh giác.
Tu vi của tôi thế mà lại tăng tới Đạo Quân đỉnh phong, khiến cho cả hai đều thấy sốc.
Lão Phong có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, tốc độ tu luyện của tôi lại nhanh đến mức biến thái như vậy.
Lúc này, tôi mới hoàn dương được bao lâu? Tôi mới chỉ hoàn dương được hơn hai tháng mà thôi, thế mà tu vi đã lại đột phá lên một bậc nữa.
Tuy rằng cậu ấy rất kinh ngạc, nhưng cũng không vì thế mà từ bỏ cuộc chiến với con quỷ nước còn sót lại.
Tôi đưa mắt nhìn sang, phát hiện ra lão Phong cũng đang ra tay mạnh mẽ, phải nói vô cùng lợi hại.
Mới chỉ qua ba hiệp, lão Phong đã đánh cho con quỷ nước kia sắp tàn phế, khiến nó hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Lúc này, nó di chuyển rất nhanh, như muốn trốn sâu hơn vào hồ nước.
Nhưng lão Phong không để ý đến điều đó mà chỉ chỉ vào mặt nước, ra hiệu cho tôi lên bờ.
Tôi gật gật đầu, nhanh chóng bơi lên khỏi mặt nước.
Sau khi thở mấy hơi lấy lại sức, tôi nói với lão Phong:
“Lão Phong, sao cậu lại thả con quỷ nước kia đi vậy?”
“Hừ! Cậu cứ ngoan ngoãn bò lên bờ cho tôi đi.”
Nói xong, lão Phong liền bơi vào bờ trước.
Mà tôi cũng không muốn ở trong nước lâu hơn nữa, nên đã nhanh chóng bơi vào trong bờ…
Chờ sau khi hai người chúng tôi lên đến bờ, tôi liền nhìn thấy hai tay lão Phong đang kết ấn.
Đó là một loại thủ ấn mà từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy, rồi lão Phong chỉ tay về phía hồ nước, khẽ quát:
“Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, sắc!”
Chú lệnh vừa dứt, trong hồ nữa đột nhiên xuất hiện dị thường.
Phía trên mặt nước thế mà lại xuất hiện từng làn khói trắng.
Những làn khói trắng tụ lại, cuối cùng biến thành hình dạng của một bông hoa…
******
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại thủ ấn này, đây chắc là loại pháp thuật nào đó mà trước đây lão Phong chưa từng thi triển.
Nhưng khi tôi nhìn thấy trên mặt hồ nước, những làn khói trắng nhưng tụ thành một bông hoa mơ hồ…
Tôi cũng mơ hồ đoán ra được, đây là pháp thuật gì rồi.
Chỉ e đây là một bí thuật trong Bách Hoa Điển chưa hoàn chỉnh mà lão Phong mới tu luyện được gần đây.
Đang lúc tôi còn mãi đánh giá đoá hoa do sương mù hợp lại kia, mặt nước trong hồ lại đột nhiên sôi trào.
Những tiếng bọt nước “ùng ục” vang lên không ngừng.
Toàn bộ hồ nước dường như đang rung chuyển.
Trong miệng lão Phong đang niệm những câu chú ngữ mà tôi nghe không hiểu.
Ước chừng mười giây sau, tiếng kêu của quỷ nước truyền ra từ trong hồ nước:
“Đạo trưởng, đừng, đừng niệm, đừng niệm nữa…”
Giọng nói nọ vừa dứt, trên mặt hồ đột nhiên xuất hiện một cái đầu người chết.
Nhìn kỹ lại, chẳng phải người nào khác.
Đúng là con quỷ nước vừa rồi, cả khuôn mặt nó đều đang sưng phù lên.
Lúc này, quỷ nước vô cùng khó chịu, cơ thể run lên bần bật, nhanh chóng bơi về phía bờ.
Nhưng sau khi nó lên trên bờ, trông nó khá hoang mang và sợ hãi, cơ thể vẫn run lên không ngừng.
Theo quan sát của tôi, hồn thể của tên này có vẻ không được ổn định.
Chỉ cần thêm một chút ngoại lực nữa thôi, hồn phách của tên này có thể sẽ tan biến ngay.
Lúc này, thấy nó bơi đến bên bờ, lặng lẽ bờ lên mép bờ, sợ hãi vô cùng.
Lão Phong thấy thế, mới dừng lại, không niệm chú ngữ nữa.
Nhưng trên tay cậu ấy vẫn giữ nguyên thủ ấn, bông hoa trắng do sương mù tụ hợp lại vẫn lơ lửng trên mặt nước, không hề biến mất.
Lão Phong lạnh lùng liếc nhìn con quỷ nước kia một cái, sau đó nói:
“Nói, mày đã làm việc ác ở nơi này bao lâu rồi?”
Giọng nói của lão Phong lạnh như băng, còn mang theo cả sát ý.
Quỷ nước nghe mà cả người run rẩy:
“Tiểu, tiểu nhân, tiểu nhân vừa tới nơi này không lâu, còn, còn chưa kịp làm ra việc ác gì!”
Vừa nghe lời này, tôi trợn trắng cả mắt.
Loại quỷ này, đúng là không nhìn thấy quan tài thì không đổ lệ mà.
Tôi trực tiếp rút Linh Đao ra, lạnh lùng nói:
“Lão Phong, cậu phí lời với loại nghiệp chướng này làm gì.
Để tôi cho nó một dao là xong chuyện!”
Nói xong, tôi vung dao lên định đâm vào người con quỷ nước kia.
Bởi vì tôi đã suýt nữa bị đám quỷ nước này lấy mạng, cho nên đối đặc biệt căm ghét lũ quỷ nước này.
Con quỷ nước kia thấy tôi như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Đừng đừng đừng, đạo trưởng tha mạng, đạo trưởng tha mạng…”
“Ha hả, tha mạng cho mày sao? Mày cho tao một lý do xem nào.”
Tôi vẫn lạnh lùng nói.
Quỷ nước kia nghe xong, tròng mắt bỗng xoay chuyển, vội vội vàng vàng lên tiếng:
“Đạo, đạo trưởng, tiểu nhân, tiểu nhân có một món bảo vật.
Nếu hai vị đạo trưởng không chê, tiểu nhân cam tâm tình nguyện hiến dâng món bảo vật này lên hai vị.”
“Cái gì? Mày có bảo vật sao?” Tôi hơi nhíu mày.
Lão Phong nghe thấy cũng có chút hứng thú, quay đầu nhìn lại phía quỷ nước.
Con quỷ nước kia liên tục gật đầu:
“Vâng vâng vâng , tiểu nhân vốn dĩ không phải là quỷ nước.
Mười năm trước, tiểu nhân và Đại Ngốc đã phiên bạt đến cạnh hồ nước này.
Tên quỷ mà vừa rồi đạo trưởng mới giết chết là Đại Ngốc, sau đó chúng tiểu nhân đã tìm được một món bảo vật trong hồ nước này.
Thông qua món bảo vật ấy, chúng tiểu nhân mới có thể tu luyện ở trong nước.
Tiểu nhân sẵn sàng hiến dâng món bảo vật ấy cho hai vị, chỉ xin hai vị hãy tha cho tiểu nhân một con đường sống.”
Nói xong, con quỷ nước này bắt đầu cúi đầu với tôi và lão Phong.
Con quỷ nước trước mặt này không phải là thứ tốt.