“Các vị, trong số chúng ta, có một con yêu quái đang trà trộn vào!
Nó đã đóng giả thành người nào đó.”
Tôi nói không chút kiêng dè gì.
Cùng lúc đó, tôi cũng lấy kiếm Thái Nguyên từ trong hộp ra.
Mọi người nghe tôi nói xong, sắc mặt đều thay đổi, không khỏi giật mình.
Tất cả bọn họ đều nhìn xung quanh, lộ ra một tia cảnh giác.
“Lão Đinh, lời cậu nói có thật không?”
“Ừm, Tiểu Mỹ vừa mới trở về.
Đã cảm nhận được một tia yêu khí.
Nhưng khi con yêu quái kia cảm nhận được yêu khí của Tiểu Mỹ, lại nhanh chóng kiềm chế lại.”
Tôi nói.
Mọi người nghe xong, đều không khỏi lo lắng.
Cùng tôi giống nhau, sôi nổi rút ra từng người kiếm gỗ đào, lẫn nhau cảnh giác.
Tống Sơn Hà đáp trả tôi:
“Đinh Phàm, lời Hồ Yêu này nói có phải thật không đấy?
Mày lấy gì để chắc chắn con Hồ Yêu này là thật?
Chẳng may lời con Hồ Yêu này nói là giả, vậy chẳng phải chúng ta sẽ xảy ra nội loạn sao?”
Tống Sơn Hà đột nhiên nói như vậy, mọi người cũng đều nhìn về phía Hồ Mỹ.
Không thể không nói, tuy lời Tống Sơn Hà nói có hơi khó nghe, nhưng quả thật cũng có lý.
Nhưng tôi có thể khẳng định, Hồ Mỹ nhất định là thật.
Bởi vì khi cô ấy quay trở lại, đã từng kích hoạt hồ ấn mà Hồ Tam Gia để lại trên cánh tay phải của tôi.
Ngoại trừ những người trong Hồ tộc ra, nhưng yêu quái khác không có cách nào kích hoạt được dấu ấn này.
Hơn nữa, ngoại trừ Hồ Mỹ, cũng không ai biết được Hồ Tam Gia đã để lại hồ ấn trên tay tôi.
Cho nên, tôi thẳng thắn trả lời lại:
“Cô ấy là thật, vì cô ấy có thể kích hoạt được hồ ấn ở trên tay tôi!”
Nói xong, tôi giơ tay phải lên.
Hồ ấn cũng vì thế mà lộ ra ngoài, cũng tiện cho Hồ Mỹ thử lại lần nữa.
Mọi người đều biết tôi là đệ tử xuất mã của Hồ tộc, nên khi thấy trên tay tôi lộ ra hồ ấn, lại tận mắt thấy Tiểu Mỹ kích hoạt nó một lần nữa…
Ngay lập tức, những vòng xoáy ốc màu đỏ trên hồ ấn đã xoay tròn, còn toả ra khí tức nhàn nhạt của Hồ Yêu.
Nhưng chỉ một lúc ngắn ngủi sau, tôi đã bảo Hồ Mỹ dừng lại.
Nếu còn tiếp tục thả yêu khí ra, không khéo chúng tôi sẽ mời Hồ Tam Gia tới đây mất.
Sau khi mọi người xác nhận hồ ấn, tôi và Tiểu Mỹ đều là “hàng thật”, đều gật gù.
Rồi Từ Lâm Tĩnh nói:
“Đinh Phàm, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Nếu thật sự có một con yêu quái xen lẫn vào trong số mấy người chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao mới có thể tìm ra nó?”
Tôi đảo mắt nhìn mọi người một lượt, bình tĩnh nói:
“Ừm! Đây chính là vấn đề.
Nhưng mà hiện tại tôi có một cách.
Tuy con yêu quái này rất lợi hại, có thể biến hoá được hình dạng, che giấu khí tức, nhưng có một số chuyện, khẳng định nó không biết được.
Như vậy, để tôi thử mọi người một phen đi!”
“Được, để tôi thử trước!”
Lão Phong rất thẳng thắn, và không có chút sợ hãi nào.
Trước đó, lão Phong chưa từng rời khỏi tầm mắt của tôi, nên cậu ấy hẳn là “hàng thật”.
Nhưng để phòng ngừa bất chắc, tôi vẫn hỏi lão Phong:
“Cậu bái Độc tiền bối làm sư phụ vào năm bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm tuổi.”
Lão Phong trả lời vô cùng dứt khoát, hoàn toàn trùng khớp với những gì tôi đã biết.
Tôi gật gật đầu, sau đó tôi di chuyển ánh mắt đến trên người Từ Lâm Tĩnh:
“Hiện tại cô đã đạt cấp mấy trong game Vương Giả Vinh Diệu rồi?”
Từ Lâm Tĩnh nghe tôi dò hỏi, trợn trắng cả mắt:
“Chúng ta có thể không đề cập tới chuyện cấp bậc này được không?”
“Không được!”
“(Rank) Đồng cấp hai, hừ!”
Từ Lâm Tĩnh bĩu môi, có vẻ hơi tức giận.
Nhưng mà đáp án của cô ấy quả thật rất chính xác.
Sau đó, tôi lại chuyển mục tiêu sang Dương Tuyết.
Dương Tuyết lại mỉm cười ngọt ngào:
“Anh cũng định hỏi về rank của tôi sao?”
Tôi lắc đầu, sau đó mở miệng nhắc tới chuyện từ ba tháng trước:
“Ba tháng trước tôi đang ở rank nào?”
Đây kỳ thực là một chiêu trò, ba tháng trước tôi không ở trên dương gian, hơn nữa lúc ấy còn đang thay đổi mùa giải.
Trừ phi là người có quen thân với tôi, nếu không sẽ không thể biết được đáp án.
Hiển nhiên, câu hỏi này căn bản không làm khó được cô ấy.
“Ba tháng trước, anh đâu có chơi game đâu. Nên chưa xếp rank.”
Nghe Dương Tuyết trả lời, tôi xác định được Dương Tuyết cũng là “hàng thật”.
Vậy chỉ còn lại Tống Sơn Hà và Ngô Hưng Long.
Tống Sơn Hà lúc này đang ngồi đối diện với Ngô Hưng Long, nhưng chưa ai lên tiếng.
Trong khi Dương Tuyết trả lời được câu hỏi của tôi, thì tôi vẫn luôn âm thầm quan sát bọn họ.
Tôi phát hiện ra, trong số hai người Tống Sơn Hà và Ngô Hưng Long này, tuy biểu cảm của Ngô Hưng Long vẫn rất bình tĩnh, nhưng mắt của anh ấy lại dường như đang thay đổi.
Cho nên, tôi bỏ qua Tống Sơn Hà, trực tiếp quay sang hỏi Ngô Hưng Long:
“Anh Ngô, tôi hỏi anh một chút nhé!”
Ngô Hưng Long vẫn mỉm cười:
“Cứ hỏi đi!”
“Anh Ngô, anh đạt đến rank mấy trong game Vương Giả (Vương Giả Vinh Diệu) rồi?”
Ngô Hưng Long nghe tôi hỏi, hơi sửng sốt một chút, sau đó lại mỉm cười, rồi bình tĩnh mở miệng:
“Cái này, cái này tôi đã quên mất rồi, hẳn vẫn là rank đồng hoặc rank bạc gì đó, đã lâu rồi tôi chưa chơi nên cũng quên mất…”
Nhưng anh ấy vừa cất giọng, Dương Tuyết lại đột nhiên nhảy ngược ra sau.
Sau đó quát lớn một tiếng:
“Nói bậy, sư huynh tôi căn bản không chơi game này!
Thế nên làm gì biết đến rank đồng hay rank bạc, anh là đồ giả.”
Dương Tuyết đột nhiên hét lên, khiến cho tất cả chúng tôi đều phải cảnh giác.
Nói thật, tôi chỉ định hỏi vu vơ tuỳ tiện mà thôi.
Tôi chỉ muốn xem phản ứng của Ngô Hưng Long một chút, có ai ngờ được, tôi vừa hỏi người này đã lộ ra sơ hở luôn.