Đối với viên đá màu xanh lục mà tôi có được, anh ta cũng chẳng có chút hứng thú gì cả.
Chỉ mở miệng nói:
“Quan tâm viên đá kia là gì để làm gì, mọi người ăn thỏ đi! Cứ căng da bụng rồi muốn nói gì thì nói sau!”
“Đúng vậy! Chúng ta ăn thôi!”
Ngô Hưng Long cũng lên tiếng và giơ một con thỏ hoang đã nướng chín khác lên.
Mọi người vốn đã đang đói meo, nên khi nghe được lời này, cũng thu hồi suy nghĩ, bắt đầu chia nhau món thịt thỏ nướng.
Nhưng tâm trí tôi trở nên hơi bối rối.
Bích lạc thạch ư?
Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đều có thể nhớ rõ ràng, vì sao tôi lại không nhớ được gì?
Bây giờ tôi bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên tới cứ điểm của đám Mắt Quỷ tại núi Lang Nha…
Thậm chí tôi còn không thể nhớ được vì sao mình lại tới đó.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như ở giữa, tôi cũng bị thiếu mất một mảnh ký ức lớn.
Đầu óc tôi hỗn loạn, vì sự việc này khiến tôi nhớ đến những bản ghi âm trong điện thoại, cả đoạn video đã mất tiếng và tấm bài vị kỳ lạ của “Thi Muội”.
Sau khi tôi trở về từ Âm phủ, tôi đã quên mất điều gì đó hoặc một đoạn ký ức nào đó.
Tôi chưa bao giờ tìm ra được câu trả lời cho vấn đề này.
Nếu những gì lão Phong và những người khác nói là sự thật, vậy lần đầu tiên tôi tới núi Lang Nha để làm gì? Vì sao tôi phải đi tìm bích lạc thạch?
Như vậy sao tôi không thể nhớ ra điều gì? Vì sao những người còn lại đều nhớ rõ?
Trừ phi chuyện này có liên quan đến chuyện tôi đã quên một vài đoạn ký ức sau khi trở về từ Âm phủ, phải không?
Lòng tôi rối như tơ vò, nhưng không ai có thể giúp tôi được cả.
Tôi có cảm giác mơ hồ rằng những bản ghi âm, những đoạn video đã mất tiếng, và bài vị của Thi Muội…
Cùng với cả bích lạc thạch và ấn Thái Cực trên tay trái không biết từ đâu ra của tôi nữa, có lẽ đều có sự liên kết nào đó.
Hoặc là giữa chúng nó, có chút quan hệ.
Đằng sau mối lên hệ này là một vật hoặc là một người.
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Giống như một nhành dây leo, nó nhanh chóng bén rễ trong tâm trí tôi và không ngừng lan rộng.
Nó khiến tôi thực sự, thực sự muốn điều tra, sau khi trở về từ âm phủ, rốt cuộc tôi đã quên những gì…
Tôi vừa ăn vừa trò chuyện với mọi người.
Nhưng sâu trong đầu, tôi vẫn đang nghĩ về những chuyện mình đã lãng quên…
Đối với những người còn lại, họ đã quên mất điều gì đó về tôi.
Còn việc có nhớ gì về bích lạc thạch, tôi cũng không cảm thấy hứng thú.
Sau khi chúng tôi lấp đầy bụng rồi, Hồ Mỹ ra ngoài kiếm đồ ăn cũng đã quay lại.
Chờ đến khi Hồ Mỹ trở về, mọi người đã tìm được chỗ và chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Thấy Hồ Mỹ về, tôi chào cô ấy một câu.
Sau đó tôi cũng chuẩn bị nằm xuống, tuy trong đầu rất hỗn loạn nhưng tôi rất muốn biết mình đã quên mất những gì.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là đi thám thính thung lung Hắc Ám.
Cho nên, tôi cũng chuẩn bị ngủ.
Nhưng lúc này, Hồ Mỹ đột nhiên ngước đôi mắt hồ ly lên.
Rồi cô ấy nhìn về phía tôi với vẻ cảnh giác, rồi thận trọng đi tới bên cạnh tôi, nắm lấy cánh tay trái của tôi.
Sau đó, cô ấy nhìn chằm chằm vào vòng tròn màu đỏ mà Hồ Tam Gia đã để lại trên tay phải của tôi, đồng thời cô ấy còn thúc giục một sợi yêu lực, làm cho vòng tròn kia lập tức xoay chuyển.
Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, cô vận chuyển dấu ấn mà Hồ Tam Gia để lại làm gì?
Tôi cũng muốn hỏi cô ấy đang làm gì?
Nhưng Hồ Mỹ lại đột nhiên nói với tôi một câu:
“Nơi này, ngoại trừ tôi ra, còn có một người do yêu quái khác biến thành…”
*****
Vừa nghe Hồ Mỹ nói vậy, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.
“Cô nói cái gì? Có có yêu quái khác?”
Tuy tôi rất kinh ngạc, những vấn cố gắng nhỏ giọng.
Nếu lời Hồ Mỹ nói là sự thật, như vậy ngoại trừ tôi ra, ở đây còn có một người khác do yêu quái đóng giả thành?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy da đầu mình tê dại.
Những lời Hồ Mỹ nói, chẳng lẽ chính là thật?
Bởi vậy, tôi lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Hồ Mỹ có chút tức giận:
“Đừng nghi ngờ, những gì tôi nói là sự thật.
Khi tôi quay lại, tôi đã cảm nhận được một tia yêu khí.
Hơn nữa, nó đang nhanh chóng thu thập khí tức ở đây, hiện tại nó đang lẩn trốn trong số mấy người chúng ta!”
Nói xong, Hồ Mỹ lại nhìn về phía mọi người một lần nữa.
Lòng tôi vang lên một tiếng “Lộp bộp”, cũng nhìn về phía những người còn lại.
Thấy mọi người đều đã nằm xuống xung quanh đống lửa, thậm chí, ngoại trừ tôi ra, những người còn lại đều đã ngủ rồi.
Nhưng vấn đề này rất nghiêm trọng, chúng tôi không thể ngồi yên mà nhìn được.
Cho nên, tôi nói với mọi người:
“Mọi người, dậy đi, dậy đi!”
Mọi người vừa mới ngủ, nên cũng rất dễ tỉnh.
Lúc này vừa tỉnh lại, ai cũng hơi mơ hồ.
Tống Sơn Hà còn hơi cáu ngủ:
“Đinh Phàm, mẹ nó, mày làm cái trò gì? Ông đây vừa mới ngủ thôi đấy!”
“Chú Đinh, chú làm gì đấy?
Nửa đêm rồi còn không chịu ngủ, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường đó!”
Nói xong, cô ấy còn đánh tôi hai cái.
Chỉ có Dương Tuyết và lão Phong là chú ý tới vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, thậm chí là ánh mắt liếc nhìn xung quanh với vẻ thù địch.
Lão Phong hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Dương Tuyết hỏi:
“Đinh Phàm, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh Đinh, vì sao đột nhiên anh lại đánh thức chúng tôi thế?”
Mọi người đều lần lượt mở miệng, còn tôi thì nói thẳng: