Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1656

Chương 1656 Chương 1656

Trong lúc mơ hồ, tôi cảm nhận được viên đá màu xanh lục này có lẽ không hề đơn giản…

*****

Lão Phong thấy tôi mải mê nhìn tấm bia đá kia không chớp mặt, liền lên tiếng thúc giục.

“Đừng nhìn nữa, đi thôi!”

Nghe tiếng gọi của lão Phong, lúc này tôi mới hồi hồn lại.

Khẽ gật đầu một cái, sau đó liền thu thập số cá bắt được, nhanh chóng đi về hướng thị trấn Hắc Thạch.

Chờ đến khi hai người chúng tôi quay trở lại thị trấn lần nữa, từ đằng xa đã nhìn thấy ánh lửa.

Nơi đó, hẳn chính là địa điểm dừng chân mà nhóm Dương Tuyết đã tìm ra.

Tôi và lão Phong nhanh chóng chạy qua đó.

Đợi cho đến khi đến được ngọn lửa, tôi phát hiện ra Tống Sơn Hà cùng Ngô Hưng Long cũng đã quay trở lại rồi.

Lúc này, trên tay Tống Sơn Hà và Ngô Hưng Long đều có một con thỏ, hai người họ đang nướng chúng.

Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng ở bên cạnh hỗ trợ củi lửa, thấy hai người chúng tôi trở về, mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Mà khi nhìn thấy hai người chúng tôi tay xách cá, thân ướt dầm đề, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hai mắt Từ Lâm Tĩnh phát sáng, nhìn chằm chằm vào mấy con cá trên tay chúng tôi.

“Oa, nhiều cá quá, có thể ăn cá nướng rồi!”

Nói xong, Từ Lâm Tĩnh bước lên đón lấy cá.

Dương Tuyết cũng vội vàng quở trách:

“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, hai người xuống nước bắt cá, cũng không biết cởi quần áo ra trước hay sao?”

Tống Sơn Hà châm chọc một câu:

“Tuyết Nhi, này là em không biết rồi. Người ta để như vậy mới mát mẻ.”

Tôi chẳng buồn liếc nhìn Tống Sơn Hà lấy một cái, chỉ nói với những người còn lại:

“Lúc chúng tôi đang bắt cá, gặp phải đồ dơ bẩn, cho nên mới hơi chật vật một chút.”

Nói rồi, tôi và lão Phong đi tới trước đống lửa.

Đồng thời cởi áo ngoài ra, để sang một bên để hong khô.

Mọi người nghe tôi nói như vậy, trong lòng đều chấn động.

Ngô Hưng Long lập tức hỏi lại:

“Anh Đinh, Anh Phong.

Hai anh gặp phải thứ gì? Mau kể cho chúng tôi nghe một chút, không phải là tay sai của đám Mắt Quỷ đấy chứ?”

“Cái này thì anh Ngô không cần lo lắng.

Chỉ là hai con quỷ nước ở dưới hồ nước thôi, chúng đã bị hai chúng tôi tiêu diệt rồi, không phải tay sai của đám Mắt Quỷ đâu!”

Ngô Hưng Long khẽ gật đầu:

“Thế thì tốt, tôi chỉ sợ rút dây động rừng, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết cho chúng ta!”

Từ Lâm Tĩnh cũng nảy sinh hứng thú với chuyện này, liên tục hỏi hai người chúng tôi về những gì đã xảy ra.

Tôi cũng không buồn dông dài, kể lại vắn tắt chuyện chúng tôi đã gặp phải hai con quỷ nước khi đang bắt cá.

Đồng thời, còn lấy cả viên đá màu xanh lục kỳ lạ kia ra, cho mọi người cùng xem.

Mọi người nhìn qua vài lần, rồi đa số đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Từ Lâm Tĩnh lại cau mày, nói:

“Đinh Phàm, đây có phải là bích lạc thạch không? Là loại đá trước đó chúng ta đã nhìn thấy ở cứ điểm núi Lang Nha đó!

Vừa nghe đến ba chữ “Bích lạc thạch”, tôi lập tức ngẩn người.

Tôi nhanh chóng tìm kiếm thông tin về bích lạc thạch trong đầu, kết quả, tôi kinh ngạc phát hiện ra, thế mà mình lại chẳng nhớ nổi chút gì cả.

Hơn nữa “Bích lạc thạch” là gì, tôi cũng không biết, hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào hết.

Nhưng lão Phong đứng bên cạnh tôi lại lên tiếng:

“Theo tôi thấy thì không phải.

Bên ngoài bích lạc thạch lạnh vô cùng, hơn nữa còn rất mềm mại.

Bên ngoài bích lạc thạch cũng có một lớp dịch ngưng tụ.

Nhưng viên đá này ngoại trừ hơi nặng một chút, còn lại chẳng có bất cứ điểm nào đặc biệt cả, ít nhất thì hiện tại tôi không thấy có gì khác biệt.”

Lão Phong nghiêm túc phân tích.

Tôi có chút ngơ ngác, liền hỏi một câu:

“Cái kia, bích lạc thạch là gì vậy?”

Kết quả, tôi vừa dứt lời, cả lão Phong cùng Từ Lâm Tĩnh đều nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Suy cho cùng, lần đầu tiên tôi đến cứ điểm tại núi Lang Nha, là vì để trộm bích lạc thạch cho Thi Muội.

Nhưng lúc này, tôi lại không còn ký ức này nữa.

Nhưng hai người lão Phong và Từ Lâm Tĩnh vẫn giữ lại đoạn ký ức về bích lạc thạch này, tuy rằng cũng không quá hoàn chỉnh.

Nhưng ít ra, bọn họ vẫn biết đến sự tồn tại của bích lạc thạch, cho nên thấy tôi như vậy họ mới kinh ngạc.

“Chú Đinh, lúc trước chúng ta đã từng đến núi Lang Nha rồi mà.

Không phải chú còn đi tìm bích lạc thạch và bích lạc thủy sao? Vậy mà giờ chú lại nói là mình không biết?”

Từ Lâm Tĩnh vô cùng kinh ngạc, lão Phong cũng kinh ngạc mà nhìn tôi.

Sắc mặt tôi cũng trở nên nghiêm trọng, đau khổ tự hỏi.

Nhìn dáng vẻ bọn họ rất nghiêm túc, nhưng tôi thực sự nghĩ mãi không ra.

Thậm chí, càng nghĩ kỹ hơn, trong đầu tôi còn xuất hiện một trận đau đớn.

Vì có chút đau, cho nên tôi hơi nhíu mày trong vô thức.

Trong miệng tôi lẩm bẩm một tiếng “ôi”, Dương Tuyết thấy vậy thì có chút lo lắng:

“Đinh Phàm, có phải anh không thoải mái hay không?”

“Có chút, nhưng về bích lạc thạch này…

Tôi thật sự không nhớ ra nổi, hơn nữa càng nghĩ kỹ, đầu óc tôi lại bắt đầu thấy đau!”

Tôi cứ y sự thật mà nói.

Mọi người trầm mặc một chút, sau đó, lão Phong là người đầu tiên lên tiếng:

“Đây có phải là di chứng hay không?”

Bởi vì Ngô Hưng Long và Tống Sơn Hà đang có mặt ở đây, cho nên lão Phong cũng không nói thẳng ra là di chứng gì.

Nhưng tôi biết rõ lão Phong đang ám chỉ điều gì, nhất định là cậu ấy đang ám chỉ tới việc tôi từng tới Âm phủ, vì thế mà để lại di chứng.

Tôi hơi bối rối và lắc đầu, nhưng không nói gì.

Tống Sơn Hà lúc này đã nướng xong một con thỏ hoang, cũng không để ý tới chuyện của chúng tôi.

Bình Luận (0)
Comment