Nhưng liệu chúng tôi có để cho gã thành công không?
Dĩ nhiên là không.
Tôi đã đuổi theo gã, ngay lúc đối phương rút lui, tôi vung kiếm Thái Nguyên lên và đâm về phía gã.
Yêu đạo không dám kéo dài trận chiến, chỉ có thể bị động phòng thủ, sau đó tiếp tục lùi lại.
Mà lúc này, mấy người Hồ Mỹ, lão Phong cũng xông tới bên này.
Chúng tôi dùng toàn lực vây giết tên yêu đạo nọ.
Cho dù tên này có là yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ, thì bây giờ gã cũng chỉ có thể làm vong hồn dưới lưỡi kiếm của chúng tôi.
Gã gian nan chống cự, nhưng chưa đến hai phút, đã nghe “vèo” một tiếng, máu tươi bắn ra tung toé.
Cổ của yêu đạo đã bị một nhát kiếm cắt qua.
Tên yêu đạo cuối cùng cũng không cam lòng mà ngã trên mặt đất.
Cơ thể của gã cũng không khác gì đám yêu đạo trước đó, Mắt Quỷ trên trán gã cũng nổ tung.
Thân thể bắt đầu hiện ra từng luồng khí đen, sau đó bắt đầu phong hoá và khô héo, biến thành một khối thây khô đen như mực ……
Chúng tôi đã giết hết năm tên yêu đạo trong vòng chưa đầy mười phút.
Sau khi giết chết năm tên yêu đạo này, tôi liếc nhìn mọi người rồi hỏi:
“Mọi người vẫn ổn chứ?”
Giết hết năm tên yêu đạo, mọi người đều không bị làm sao.
Thấy mọi người đều ổn, chúng tôi bắt tay vào việc xử lý năm thi thể kia.
Chúng tôi kéo chúng vào bụi cây gần đó, rồi cởi đạo bào có hoa văn của tà giáo Mắt Quỷ trên người chúng ra.
Đưa ra suối giặt qua một chút, chuẩn bị để mọi người mặc lên…
Bởi vì chỉ có năm bộ quần áo, cho nên Hồ Mỹ không có phần.
Nhưng mà cô ấy là yêu, nên dù không có đạo bào cũng không gặp vấn đề gì.
Sau khi mặc quần áo xong, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bởi vì chúng tôi không biết, liệu có đội tuần tra nào khác tới nơi này nữa không.
Để ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn tính toán đi địa phương khác qua đêm.
Trời đã sập tối, chúng tôi vượt bóng tối mà rời khỏi nơi này.
Cuối cùng, chúng tôi đã lặng lẽ qua đêm trong một khu rừng đá…
******
Sáng ngày hôm sau, chúng tôi tiếp tục lên đường.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hôn nay có thể sẽ đến được thung lũng Hắc Ám.
Mấy người chúng tôi dựa theo manh mối phía bên Đạo Minh cung cấp, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi ghi chép lại địa hình xung quanh và lộ trình chúng tôi đã đi, mọi người cùng lên đường.
Chúng tôi cứ đi trong đường núi, đến khoảng ba giờ chiều, chúng tôi leo lên một ngọn đồi.
Nhưng vừa lên tới đỉnh đồi, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chúng tôi đều choáng váng.
Chỉ thấy ở phía bên kia ngọn đồi, có một hẻm núi rất lớn.
Hẻm núi âm u và tối đen như mực, bên trong thung lũng tràn ra từng đợt sát khí ngập trời, gió lạnh rít gào từng cơn.
Hai bên thung lũng có hai ngọn núi lớn.
Những ngọn núi cao thẳng tắp hùng vĩ, in bóng xuống thung lũng.
Khiến cho thung lũng cực kỳ u tối và không thể nhìn xuyên qua được.
Mà ở cửa thung lũng, có một lá cờ lớn của tà giáo Mắt Quỷ, tung bay trong gió lạnh.
Chung quanh có vài bóng người đang đi lại, hiển nhiên là đệ tử của tà giáo Mắt Quỷ.
Nhìn thấy thế, tôi không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.
Ngay sau đó, tôi hào hứng nói:
“Tới rồi, chúng ta tới rồi!”
“Không sai, nơi này hẳn chính là thung lũng Hắc Ám!”
Tống Sơn Hà cũng mở miệng.
“Cứ điểm của đám Mắt Quỷ ẩn giấu cũng sâu thật!”
Dương Tuyết cũng bổ sung thêm một câu.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Từ Lâm Tĩnh nói và nhìn chúng tôi.
Nghe đến đó, tôi không trực tiếp trả lời ngay, mà đang tự hỏi về bước tiếp theo trong kế hoạch.
Tống Sơn Hà lại giành trả lời:
“Sư muội còn phải hỏi nữa sao?
Sau khi trời tối, chúng ta nghĩ cách lẻn vào trong đó không phải là được rồi sao?
Đợi khi tìm được Ngô Hưng Long và Thiên Cơ Tử, lại nghĩ cách cứu họ ra là xong.”
Nghe Tống Sơn Hà nói xong, tôi thấy anh ta nói cũng không sai.
Sau khi trời tối, chỉ cần lẻn vào trong đó là xong. Có nghĩ nhiều thêm cũng đâu có ích gì?
Cho nên, lần này tôi khá tán thành với lời đề nghị của anh ta, trực tiếp nói:
“Tôi thấy cũng được đấy, chờ sau khi trời tối, chúng ta hãy nghĩ cách trà trộn vào trong đó!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không ai có ý kiến gì khác.
Nếu đã tới đây rồi, không ai muốn tay không mà trở về cả.
Cho nên, kế hoạch của chúng tôi liền quyết định như vậy.
Nửa ngày còn lại, chúng tôi đều ẩn trốn trên ngọn đồi, im lặng quan sát thung lũng Hắc Ám.
Và thay phiên nhau nghỉ ngơi để chuẩn bị tinh thần cho tốt.
Mặt trời rất nhanh đã lặn xuống núi, chẳng bao lâu sau bóng đen đã phủ xuống khắp nơi.
Sau khi trời tối, trong thung lũng Hắc Ám đã xuất hiện vài ánh lửa.
Nhưng âm khí và hàn khí (khí lạnh) vẫn rất mãnh liệt, dù ở một khoảng cách xa như vậy, chúng tôi vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mọi người ăn chút lương khô, sau đó bắt đầu khởi hành.
Chúng tôi không định đi vào thung lũng từ phía chính diện, bởi vì ở đó có yêu đạo canh gác.
Chúng tôi căn bản không thể lẻn vào theo cách đó, hơn nữa đột nhập từ chính diện sẽ có nguy hiểm rất lớn cho mọi người.
Cho nên, chúng tôi tính lặng lẽ bò xuống từ hai bên vách núi.
Tuy rằng cách ấy cũng nguy hiểm, nhưng khả năng bị phát hiện lại không cao.
Chúng tôi lẻn vào núi rừng, không ngừng tới gần thung lũng.
Trong lúc này, chúng tôi phát hiện ra vài tên lính canh từ xa.
Chúng tôi cũng không kinh động tới bọn chúng, mà nhẹ nhàng vòng qua trạm gác, tiếp tục tiếp cận thung lũng.
Ước chừng đến khoảng mười giờ tối, chúng tôi đã leo đến bên sườn của thung lũng.