Nhìn xuống bên dưới, đây là bên khu vực bên trong của thung lũng Hắc Ám.
Dòng người qua lại đông đúc, tôi còn loáng thoáng nghe được tiếng chiêng tiếng trống nữa.
Dường như trong đó đang diễn ra hoạt động gì đó, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa, càng đi sâu vào trong thung lũng, số lượng yêu đạo càng tăng lên.
Vị trí của chúng tôi đã tới vách núi.
Xa hơn về phía trước, có một đỉnh núi thẳng đứng.
Cho nên, chúng tôi chỉ có thể lựa chọn đi xuống từ nơi này.
Sau khi mọi người suy nghĩ một lúc, ai nấy đều quyết định lẻn vào trong thung lũng Hắc Ám mà không có chút do dự nào.
Hai bên sườn của thung lũng không bằng phẳng và có nhiều cây bụi và dây leo.
Theo kế hoạch, tất cả mọi người lặng lẽ leo xuống từ sườn thung lũng.
Ai nấy đều hết sức thận trọng, quá trình này kéo dài nửa tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này, không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra chúng tôi.
Chờ khi cả sáu người chúng tôi đều đã trèo được xuống đáy thung lũng, liền nhìn thấy từng tốp yêu đạo đang đi ra từ trong thung lũng.
Bọn chúng vừa nói vừa cười, từ cuộc trò chuyện của bọn chúng, dường như chúng đều đang vội vã tham gia một buổi tiệc mừng nào đó.
Dù đã có đạo bào của năm tên yêu đạo nọ hỗ trợ, chúng tôi cũng không dám tiến lên hỏi thăm.
Chỉ dám cúi thấp đầu, men theo rìa thung lũng, bắt đầu tiến gần hơn vào bên trong.
Nhưng khi chúng tôi đi về phía trước khoảng 400 mét, lại phát hiện ra bên trong thung lũng Hắc Ám này đã được tu sửa thành một trại gỗ.
Nơi ở của những yêu đạo kia cũng nằm ngay trong trại này.
Chúng tôi núp sau một số tảng đá lớn cách cổng trại khoảng 50 mét và lặng lẽ quan sát cổng trại.
Trại gỗ được xây dựng tựa vào núi, với những đỉnh núi thẳng tắp hướng lên trên.
Nếu muốn tiến vào trong trại, cũng chỉ có thể đi vào từ cửa chính.
Nhưng trước cửa có mấy chục tên yêu đạo đang canh gác.
Bên cạnh đám yêu đạo, còn có mười mấy cỗ quan tài, tất cả những quan tài đó đều được sơn một màu đỏ như máu.
Dù đang cách chúng rất ra, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bên trong những cỗ quan tài kia toả ra thi khí và sát khí nồng đậm.
Không cần phải nói cũng biết, bên trong mười mấy cỗ quan tài kia tất nhiên là cương thi.
Nếu có người ngoài tới gần, đám yêu đạo này khẳng định sẽ thả cương thi ra trước.
Tôi rất bất ngờ, không ngờ rằng bên trong thung lũng Hắc Ám vậy mà có những hai trạm kiểm soát.
Thứ nhất chính là trạm kiểm soát ở cửa thung lũng, phàm là những kẻ ra vào nơi này, đều sẽ phải thông qua sự kiểm tra ở trạm đầu tiên.
Sau đó là trạm kiểm soát thứ hai này, mà trạm kiểm soát này lại càng nghiêm ngặt hơn.
Không chỉ có kiểm tra, thậm chí còn so sánh mật mã nữa.
Mấy người chúng tôi chợt cảm thấy có chút khó khăn, nghiêm ngặt thế này, phải làm thế nào chúng tôi mới có thể lẩn được vào trong trại đây?
Đang lúc chúng tôi buồn rầu, cách đó không xa, đột nhiên có mười mấy tên yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ đi tới.
Ngay khi những tên yêu đạo này đến gần, tôi đã bị tên cầm đầu thu hút sự chú ý.
Bởi vì tên yêu đạo cầm đầu kia, lại chính là bạn học cũ của tôi, Trương Tử Đào.
Ở trong tà giáo Mắt Quỷ, có vẻ cuộc sống của Trương Tử Đào rất thoải mái.
Dựa vào người cha nuôi là phó giáo chủ, gã cơ hồ có thể tung hoành ngang dọc khắp nơi.
Gã mang theo hai tên tay sai, nghênh ngang đi đến trước cổng trại.
Lúc này, trừ tôi ra, mấy người lão Phong, Dương Tuyết cũng đã nhận ra gã.
Dương Tuyết kinh ngạc hỏi:
“Đó là Trương Tử Đào?”
“Không sai, không ngờ gã cũng tới đây.
Hơn nữa, mọi người nhìn đi, thế mà gã lại có thân thể!”
Tôi nhỏ giọng nói.
“Thân thể gì chứ, gã chỉ là một kẻ đã chết rồi thôi.
Trên người gã còn chẳng có một chút dương khí nào!”
Tống Sơn Hà khinh thường nói.
Về điểm này, tên nhóc Tống Sơn Hà nói cũng không sai.
Tuy rằng dáng người không khác trước là mấy, nhưng trong cơ thể của Trương Tử Đào, đúng thật là không toả ra một chút dương khí nào.
Đang lúc chúng tôi lẳng lặng quan sát Trương Tử Đào, Trương Tử Đào đã sắp tới được cổng trại gỗ.
Mấy tên canh cửa nhìn thấy Trương Tử Đào, lần lượt tiến lên hành lễ.
Chúng đều cung kính gọi một tiếng “Thiếu chủ”, tên Trương Tử Đào này trông có vẻ rất sảng khoái.
Gã cười nhạt, sau đó nói với tên cầm đầu trong đám canh gác:
“Lâu Nguyệt đã trở lại chưa?”
“Bẩm thiếu chủ, Nguyệt đại nhân đã về rồi ạ!”
Tên gác cổng cung kính trả lời.
Nghe đến đây, sắc mặt của mấy người chúng tôi không khỏi trầm xuống.
“Lâu Nguyệt”.
Cái tên này, còn không phải là tên của cô ả thiết kế nhà quỷ kia sao?
Chẳng lẽ cô ả thiết kế nhà quỷ, yêu nữ sưu tầm thứ gọi là giá trị khủng bố đó, cũng là giáo đồ của tà giáo Mắt Quỷ ư?
Tôi vừa nghĩ tới đây, đã thấy Trương Tử Đào lên tiếng lần nữa:
“Hôm nay là đại thọ của Nam đường chủ, tôi có mang theo mười mấy rương rượu tới đây, cậu chọn vài người đưa rượu vào đi!”
Tên canh cửa kia vừa nghe được lời này, hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu, đáp lại:
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay đây, đi liền đây ạ!”
Trương Tử Đào không để ý tới tên kia, đi thẳng vào trong trại gỗ.
Tên canh cửa kia liên tục nói cung tiễn Trương Tử Đào.
Sau khi Trương Tử Đào rời đi, tên gác cổng kia vung bàn tay lên, nói với mấy tên đàn em đứng bên cạnh:
“Chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không đi chuyển rượu đi?”
Mấy tên yêu đạo còn lại nghe thế, vui vẻ ra mặt, mười mấy tên yêu đạo vội vàng, nhanh chóng chạy về hướng cửa thung lũng.