“Thằng nhãi ranh, mẹ kiếp, mày còn định gọi người tới cứu đúng không?
Xem ông đây có đánh chết mày không!”
Nói xong, anh ta lại cho tên yêu đạo này một trận.
Đôi mắt của tên yêu đạo gần như lồi ra vì đau, nhưng gã chỉ có thể phát ra âm “ô ô ô” khỏi miệng.
Còn về phần người phụ nữ kia, cô ả đã bị bùa chú khống chế và bất tỉnh.
Sau khi nam yêu đạo này bị Tống Sơn Hà đánh một trận, liền nghe tôi nói với Tống Sơn Hà:
“Được rồi, đừng đánh chết gã!”
Tống Sơn Hà nghe tôi mở miệng, lúc này mới dừng tay.
Tôi nâng chân lên, tên nam yêu đạo kia vội hít thở vài hơi:
“Tao, tao là đệ tử hai sao, chúng mày, chúng mày dám đánh tao, không sợ, không sợ môn phái trừng phạt sao?”
Nghe đến đây, tôi không khỏi cười lạnh:
“Nhóc con, mày còn tưởng rằng chúng tao là giáo đồ của phái Mắt Quỷ chúng mày đấy à?”
******
Tôi nhìn thằng vào mắt tên yêu đạo này, lạnh lùng nói.
Sau khi đối phương nghe tôi nói xong, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ cả kinh.
Gã càng sợ hãi hơn, cũng lo sợ hơn.
“Mày, mày chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải là người trong giáo phái?”
Tên yêu đạo này rất sợ hãi và có vẻ rất ngạc nhiên.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tống Sơn Hà đã lên tiếng:
“Vớ vẩn, trông chúng tao giống yêu đạo à?”
“Chúng mày, chúng mày là chính phái, đệ tử chính phái…”
Yêu đạo trợn trừng hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
“Hừ! Biết thế là tốt, bây giờ ông đây sẽ hỏi mày mấy câu.
Nếu mày dám giấu giếm dù chỉ là một chút, ông sẽ băm mày thành thịt vụn!”
Tống Sơn Hà tiếp tục uy hiếp, chĩa thanh kiếm trong tay tới trước mặt tên yêu đạo.
Tên yêu đạo này đã bị dọa đến nỗi cả người không ngừng run rẩy, căn bản không còn hống hách như ban đầu.
Lúc này nghe Tống Sơn Hà nói xong, gã liên tục gật đầu, nói:
“Vâng vâng vâng, chỉ cần, chỉ cần là chuyện tôi biết, nhất định, nhất định tôi sẽ nói, nhất định tôi sẽ nói…”
Tên yêu đạo này vội vàng lắp bắp trả lời.
Nghe đến đây, chúng tôi cũng chẳng thèm úp mở với tên này nữa.
Vì thế, tôi hỏi thằng:
“Hai ngày nay, có một đạo sĩ của chính phái bị bắt tới nơi này, có phải không?”
“Đúng, đúng là có một tên.
Hình như, hình như là người của phái Võ Đang, tên, tên là Ngô Hưng Long.”
Nghe thấy ba chữ “Ngô Hưng Long”, trong lòng mọi người đều vang lên một tiếng “Lộp bộp”.
Quả nhiên, Ngô Hưng Long đã bị bắt tới nơi này.
Trong lòng Dương Tuyết đột nhiên chấn động, vội vàng truy hỏi:
“Anh ấy đang ở đâu?”
“Đạo sĩ kia, đạo sĩ kia hình như, hình như đang bị nhốt trong nhà lao.”
Tên yêu đạo này vô cùng kiêng dè, liên tục trả lời các câu hỏi.
Tôi hơi nhíu mày, cũng hỏi một câu:
“Nhà lao ở đâu?”
“Ở, ở dưới toà nhà bằng gỗ.
Chính là, chính là toà nhà bằng gỗ ở nơi xa nhất kia…”
Nói xong, tên này còn chỉ chỉ vào tòa nhà gỗ ở góc xa nhất của thung lũng.
Sau khi biết được tung tích của Ngô Hưng Long, tôi lại hỏi:
“Thiên Cơ Tử ở đâu?”
“Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ Tử cũng ở trong nhà lao.”
“Nói cho chúng tôi biết, làm cách nào để vào được trong nhà lao!”
Từ Lâm Tĩnh cũng hỏi một câu.
Nghe đến đó, lỗ tai mọi người đều dựng lên.
Nơi này chính là hang ổ của yêu đạo, một khi rút dây động rừng, chúng tôi đừng mong còn đường quay về.
Cho nên, chúng tôi cần tìm ra được cách tốt nhất.
Nêu có thể che giấu tung tích và lẩn trốn khỏi đó, vậy quả là không còn gì tốt hơn.
Nhưng tên yêu đạo này nghe xong, lại lắc lắc đầu.
Gã nói mình không biết, còn nói, người bình thường căn bản là không thể nào tới gần nhà lao được.
Gã cùng lắm chỉ là một đệ tử hai sao, nên không có quyền được tới gần nhà lao.
Ban đầu Tống Sơn Hà còn không tin, lại cho tên yêu đạo này thêm một trận đòn.
Nhưng sau đó, chúng tôi phát hiện ra không thể hỏi thêm được gì nữa.
Vì thế, chúng tôi đành bỏ cuộc và tiếp tục hỏi.
Chúng tôi dò hỏi thêm một số tin tức cơ bản khác về cứ điểm này.
Mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi, ngoại trừ cứu người còn có tìm hiểu tin tức.
Tên yêu đạo này chính là một tên nhát gan, chúng tôi hỏi cái gì, gã đều ngoan ngoãn trả lời cái đó.
Từ trong miệng tên yêu đạo này, chúng tôi biết được, tên chỉ huy của cứ điểm tại thung lũng Hắc Ám có tên là Nam Thất.
Hôm nay chính là đại thọ của Nam Thất, đám yêu đạo ở đây đều tới gần toà nhà gỗ để mừng thọ người này.
Đồng thời, thung lũng Hắc Ám này còn có chức năng như một căn cứ thử nghiệm luyện yêu.
Cái gọi là luyện yêu, thực chất chính là bắt một số động vật bình thường, sau đó đem chúng đi làm thí nghiệm.
Lợi dụng một số yêu thuật hoặc tà pháp, đào tạo đám động vật bình thường này trở thành yêu quái.
Khi nghe tới đây, tất cả chúng tôi đều bị sốc.
Nếu có thể nuôi dưỡng động vật bình thường trở thành yêu quái, vậy có nghĩa là gì?
Yêu quái bình thường phải tu luyện ít nhất 180 năm mới có thể thành công.
Nếu muốn thay đổi hình dạng, giống như Hồ Mỹ vậy, biến thành hình dáng của con người thì càng khó hơn.
Ít nhất cũng phải mất 200 đến 300 năm, hơn nữa còn phải là loài động vật có thiên phú và tư chất cực cao mới làm được.
Nếu trong thời gian ngắn, mọi loài động vật đều có thể trở thành yêu quái dưới sự đào tạo của con người…
Vậy thế giới này chẳng phải loạn hết rồi sao?
Ban đầu chúng tôi còn chưa tin, nói loại thí nghiệm thế này sẽ không thành công.
Nhưng nào biết tên yêu đạo này lại nói cho chúng tôi biết, thí nghiệm luyện yêu này đã đến được giai đoạn cuối cùng rồi.
Hiện giờ tà giáo Mắt Quỷ đã nắm giữ được phương pháp, làm sao để biến một con vật bình thường thành yêu quái.