“Thật ngại quá!
Tôi định tới bên này một chút…”
Nam yêu đạo kia vẫn khó chịu như cũ:
“Đừng nói nhảm nữa, cút cho nhanh đi!
Nếu không, cho dù tao có đánh chết cái thằng đệ tử một sao như mày, cũng chẳng có ai quan tâm tới đâu.”
Đệ tử một sao ư?
Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn thoáng qua ngực trái của mình.
Phát hiện ra rằng có một ngôi sao màu đen ở ngực trái của chiếc áo choàng này.
Tôi nghĩ trong tà giáo Mắt Quỷ, ngôi sao này chắc là đại diện cho cấp bậc.
Nhìn lại đối phương, tuy đạo bào của họ không có gì khác biệt, nhưng người ta lại có hai ngôi sao.
Nhưng tôi cũng không để ý, chỉ tiếp tục cười nói:
“Không phải, tôi là người mới tới. Có chuyện này muốn hỏi các vị một chút!”
Nói rồi, tôi tiếp tục tiếp về phía trước.
Giờ phút này, tôi cách hai người kia còn chưa tới 10 mét.
Mà cùng lúc, mấy người lão Phong cũng đang lặng lẽ tiến tới gần.
Chỉ là hai tên yêu đạo kia vẫn chưa chú ý tới bọn họ mà thôi.
“Hỏi cái gì mà hỏi?
Bảo mày cút thì mày mau cút đi, đừng làm hỏng chuyện tốt của ông đây!”
Nam yêu đạo tiếp tục mở miệng, vô cùng khó chịu.
Nhưng tôi vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến từng bước về phía trước
Nam yêu đạo kia thấy tôi quả thật không có ý dừng lại, lập tức nổi nóng:
“Thằng nhãi ranh. Mày không có lỗ tai đúng không?
Một khi đã như vậy, vậy đừng trách ông đây không khách khí.”
Nói xong, tên này luân chuyển đạo khí, muốn xông lên đánh tôi một trận.
Nhưng nữ yêu đạo bên cạnh lại kéo tay gã lại:
“Anh Tiểu Lý, hôm nay là đại thọ của đường chủ.
Chúng ta đừng gây chuyện vẫn hơn, phải không?”
“Hừ! Sợ cái gì.”
Nói rồi, tên kia lại nhìn về phía tôi lần nữa, khí tức trên người gã cũng đã phát ra.
Đạo hạnh của tên này cũng không tệ lắm, cũng đạt được tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ rồi.
Thấy gã như vậy, tôi lại bình tĩnh cười:
“Anh chắc mình có thể đánh thắng được tôi không?”
Tên yêu đạo kia nhướng mày:
“Đánh mày, cũng đơn giản như đánh một con chó mà thôi!”
Sau khi nói xong, tên này định tấn công tôi.
Nhưng tôi vẫn không giận, tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
“Vậy anh phải nhìn lại phía sau lưng mình trước đã!”
Tên kia có chút khó hiểu:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mày tính lừa ông đây hả?”
Nhưng người phụ nữ đứng bên cạnh gã, lại quay đầu ra sau quan sát.
Nhưng cô ả vừa quay đầu lại nhìn, sắc mặt đã thay đổi, cả người cứng đờ tại chỗ.
Đôi mắt cô ả trợn ngược lên, hoảng sợ nói:
“Tiểu, anh Tiểu Lý…”
Nam yêu đạo thấy giọng nói của người phụ nữ kia chứa đầy hoảng sợ, có chút nghi hoặc hỏi:
“Em làm sao vậy?”
“Anh, anh nhìn đi!”
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Nói xong, nam yêu đạo quay đầu lại nhìn thoáng qua theo bản năng.
Kết quả, gã cũng trợn tròn mắt, ngây người ra.
Bởi vì, không biết từ khi nào, cách hai người này một đoạn không xa…
Thế mà lại có một con hồ ly cao bằng một người trưởng thành đang bước tới gần.
Hồ ly đó đương nhiên là Hồ Mỹ, cô ấy vốn là dã thú, lén lút tiếp cận chính là sở trường đặc biệt của cô ấy.
Nhân lúc tôi thu hút sự chú ý của hai người kia, Hồ Mỹ đã lặng lẽ biến thành một con hồ ly to lớn, đi tới phía sau hai người nọ.
Ngoài Hồ Mỹ ra, họ cũng nhìn thấy những người khác.
Mấy người còn lại cũng lần lượt đi ra khỏi bụi cây, rồi tiếp cận họ từ mọi phía với vẻ mặt lạnh lùng.
Nam yêu đạo hoàn toàn trợn trắng cả mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy cái miệng đầy răng sắc nhọn của Hồ Mỹ, gã vô thức cảm thấy sợ hãi.
Tim gã đập loạn xạ, lùi lại một bước theo bản năng:
“Hồ, Hồ Yêu!”
Gã vừa dứt lời, Hồ Mỹ đột nhiên nhảy lên, trực tiếp nhào về phía nam yêu đạo.
Khoảng cách vốn đã rất gần, mà tên yêu đạo cũng hoàn toàn không hề phòng bị gì.
Kết quả gã lập tức bị hấp văng xuống đấy, hơn nữa lúc này nhóm Tống Sơn Hà, lão Phong, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh cũng lần lượt bao vây hai người kia từ bốn phía.
Người phụ nữ kia thấy thế, sắc mặt lại lần nữa thay đổi, vội vàng lùi lại phía sau.
Hai tay ả nhanh chóng kết ấn, định hỗ trợ tên nam yêu đạo kia.
Nhưng hiển nhiên ả đã chậm, mấy người lão Phong và Dương Tuyết đã bao vây nơi này.
Người phụ nữ kia còn chưa kịp kết thủ ấn, đã bị Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh ngăn cản, lão Phong ra tay càng tàn nhẫn hơn.
Cậu ấy thậm chí còn chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào, giơ chân lên, trực tiếp đạp ngã nữ yêu đạo kia xuống đất.
Sau đó, cô ả đã nhanh chóng bị Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh khống chế…
Mặt khác, tên nam yêu đạo bị hạ gục lại khá mạnh.
Gã dùng loại bí pháp nào đó, thế mà có thể đánh thắng được Hồ Mỹ, trực tiếp hất văng cô ấy ra ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, gã muốn đứng dậy và bỏ chạy.
Đen cho gã là Tống Sơn Hà lại đột nhiên tới gần.
Thấy đối phương muốn chạy trốn, anh ta giơ tay túm lấy tóc đối phương, giật ngược lại.
Chỉ nghe “thịch” một tiếng, nam yêu đạo trực tiếp ngã lăn quay trên mặt đất.
Cuối cùng, còn bị Tống Sơn Hà đánh một quyền thẳng vào bụng.
Một quyền này có lực rất lớn, suýt chút nữa đã khiến cho gã lòi cả ruột ra ngoài.
Tên yêu đạo kia hét thảm một tiếng.
Nghe thấy thế, sắc mặt của chúng tôi đen lại, sợ rằng tiếng kêu của tên này sẽ thu hút những yêu đạo khác tới đây.
Tôi dùng một chân dẫm lên miệng đối phương, tránh cho tiếng kêu của gã khiến cho đám yêu đạo gần đó chú ý.
Tống Sơn Hà là một tên cuồng ngược đãi, thấy tôi dùng chân dẫm lên miệng nam yêu đạo thì giở chứng.
Anh ta lập tức nổi cáu: